"Thằng ranh, sao hôm nay thần sắc kém thế? Nếu mệt thì về đi để chú làm cho."
Chú Tư vừa thoáng nhìn thấy Mạc Quan Sơn đã ngay lập tức bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, ông biết cậu nhóc rất ghét mùi khói thuốc. Ông búng điếu thuốc vẫn còn già nửa vào gạt tàn rồi vươn tay đập bồm bộp vào vai Mạc Quan Sơn.
"Cháu có sao đâu ạ, chú Tư." Mạc Quan Sơn bày ra một vẻ mặt tỉnh rụi, hướng thẳng chú Tư đáp lời. "Chú về đi, việc ở đây để cháu lo cho ạ."
"Nhìn mày xanh xao lắm đấy, nhóc! Thi thố vất vả xong sao không đi đâu đó giải khuây tí đi? Cứ cắm đầu cắm cổ chạy đôn chạy đáo làm việc, không ốm người ra mới lạ đấy."
Chú Tư nhấc mông khỏi mặt bàn đang ngồi vắt vẻo. Ông vớ lấy chiếc khăn ẩm, dấp nước lại một lần rồi nhoay nhoáy lau qua lau lại mặt bàn cho đến khi bóng loáng, miệng nói liên hồi. "Thằng con chú kia kìa, hè nào cũng nằng nặc đòi về nhà ông bà nội ở tận Tứ Xuyên chơi hết mấy tháng, gọi cũng đếch thèm vác mặt về ấy chứ!"
"Nói nó thì nó bảo học nhiều quá nên hè phải giải khuây. Học hành gì cái ngữ nó cơ chứ, dốt như bò! Điểm trên lớp cày cục lên được đến 4 điểm đã là cao."
"Nhưng thôi chú ngày xưa cũng chả có năng khiếu học hành gì! Cha nào con nấy, giờ ép nó làm sao được, mày nói xem, thế có phải không?"
Mạc Quan Sơn cười xoà rồi gật gù mái đầu đỏ. Cậu nhanh chóng với lấy chiếc tạp dề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571793/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.