Đèn báo chỉ thị phòng phẫu thuật vừa tắt, cửa phòng bật mở. Vị bác sĩ tháo xuống chiếc mũ xanh trên đầu, dùng khăn tay lau đi một tầng mồ hôi rịn trên trán, khuôn mặt không giấu nổi vẻ xuống sức mệt mỏi.
Hạ Trình bật dậy khỏi băng ghế chờ, tiến đến trước mặt bác sĩ.
"Bác sĩ, em tôi..."
"Hạ tiên sinh, xin đừng quá lo lắng, cuộc phẫu thuật đã thành công. Cậu nhà đã qua cơn nguy kịch, không ảnh hưởng đến tính mạng. Những vết thương do đạn bắn chỉ tổn thương phần mềm, sẽ mau chóng lành lại."
Hạ Trình khe khẽ thở hắt ra. Anh cảm thấy toàn thân mình cuối cùng cũng có thể thả lỏng sau cả một đêm căng thẳng gồng cứng.
"Có điều..."
"Có điều?" Câu nói bỏ lửng của bác sĩ như ghim vào lòng anh một nhát dao. Hạ Trình tuy vẫn duy trì vẻ mặt lãnh tĩnh, nhưng ánh mắt cơ hồ không giấu nổi lo âu.
"Chấn thương đầu quá nặng, cậu nhà có thể sẽ hôn mê một thời gian."
Khuôn mày đen cương nghị của Hạ Trình kịch liệt nhíu lại.
"Một thời gian là bao lâu?"
"Điều này còn tuỳ. Có người chỉ hôn mê vài ngày, có người hôn mê vài tháng, lại có người..."
"... đến cả chục năm vẫn không tỉnh."
"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, phần còn lại vẫn phải phụ thuộc vào ý chí của cậu ấy."
Hạ Trình nhắm lại đôi mắt màu tro sẫm, nén một tiếng thở dài. Anh đưa mắt nhìn trân trân theo chiếc xe đẩy mang Hạ Thiên rời khỏi phòng phẫu thuật. Lớp băng trắng dày quấn chặt khắp đầu hắn gợi lên một vẻ tang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571789/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.