"Vết thương trên đầu là sao vậy?"
Hạ Trình vừa trầm giọng hỏi vừa nâng lên ly vang đỏ màu Ruby sóng sánh, chậm rãi kề miệng nhấp một ngụm rồi tiêu sái đặt xuống.
Hạ Thiên, cũng với động tác tương tự nhưng không đặt ly xuống bàn, hắn ngả người tựa vào lưng ghế rồi đưa ly vang lên ngang tầm mắt, lắc nhè nhẹ.
Ngắm nghía thứ chất lỏng đỏ tím lấp lánh đầy mê hoặc đang chuyển động dưới đáy cốc, Hạ Thiên cong cong khoé miệng, áng cười lạnh lẽo như có như không.
"Phong vị rượu không tồi, rất đậm chắc và kiên định. Quả nhiên, muốn uống vang chất, nhất định phải đến chỗ anh!"
Hạ Trình khẽ đưa mắt. Tia nhìn một mực hướng về vết thương trên đầu em trai.
"Không vòng vo. Nói. Tại sao bị thương?"
"Có chút tranh chấp, nhưng đều giải quyết ổn thoả rồi. Anh không cần bận tâm." Hạ Thiên vẫn chưa đặt xuống ly rượu, kề miệng nhấp thêm một ngụm rồi nói. "Hậu vị này rất quen! Là hương mận chín và lá thuốc phải không? Nếu tôi không nhầm?"
"Là hương tiêu trắng và quả lý chua đen." Hạ Trình ung dung dùng chất giọng trầm thấp của mình sửa lại nhận định của em trai. "Chai này mới nhập về. Mày chưa từng uống qua."
"Ông già chắc thích lắm nhỉ?"
Hạ Trình im lặng nhìn Hạ Thiên. Được một lúc, anh đánh mắt về phía quầy vang lớn làm từ gỗ cây tuyết tùng của Hạ phủ, nơi lưu trữ hàng trăm loại vang sang trọng cao cấp bậc nhất trên thế giới, rồi chậm rãi trả lời.
"Hạ Thiên, ba không uống vang đỏ. Ba chỉ uống vang trắng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571777/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.