Hạ Thiên đang giận.
Mạc Quan Sơn chẳng cần mất đến 2 giây sau khi gặp mặt để nhận ra điều đó. Cậu thậm chí còn biết rõ Hạ Thiên đang vì điều gì mà giận.
Ngón tay vô thức vân vê quai chiếc ba lô vàng đang đeo trên vai, Mạc Quan Sơn bày ra thái độ kẻ cả.
"Mặt kiểu đéo gì đấy, Hạ Thiên? Tao đã cẩn thận nhắn tin bảo mày là tao bị giám thị tóm không trốn được, phải cuối giờ tao mới ra. Mày vẫn cố chấp bỏ tiết lội tới đây cơ? Là tao bắt mày đợi tao mấy tiếng đồng hồ chắc?"
Hạ Thiên, vẫn không thèm liếc Mạc Quan Sơn lấy một cái, hắn lạnh nhạt đưa tay nhấc điếu thuốc trên miệng xuống, búng thẳng đầu lọc vào thùng rác rồi một nước nắm cổ tay Mạc Quan Sơn xềnh xệch lôi đi, bỏ qua tia nhìn hiếu kì của hàng đống người xung quanh.
Hắn nhồi đầu cậu vào ghế sau của chiếc xe Range Rover đen láng cóng, mặc cho Mạc Quan Sơn giãy giụa chửi rủa. Trước khi chiếc xe rồ ga phóng vút đi, qua tấm kính cửa sổ đen mờ, Hạ Thiên vẫn kịp thấy Di Lập đang hướng về hắn một ánh mắt sắc lẻm như dao.
Ngồi trên xe, Hạ Thiên rút ra chiếc điện thoại, nhanh chóng chọn danh bạ rồi đưa lên tai nói gọn ghẽ mấy câu trong ánh mắt ngỡ ngàng của Mạc Quan Sơn:
"A lô, dì ơi, con Hạ Thiên đây ạ. Hôm nay Mạc Quan Sơn sẽ về nhà con học nhóm. Vâng, dì đừng lo. Con sẽ đưa cậu ấy về sớm."
Rồi, hướng về phía tài xế, hắn buông gọn lỏn một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571774/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.