Mạc Quan Sơn thấy mình đang chìm dần, chìm dần vào đáy nước sâu thẳm đen ngòm. Lồng ngực đau đớn vô cùng. Cậu không thể thở, cũng không thể kêu cứu. Cậu gắng gỏi đưa bàn tay cố vươn về phía ánh sáng le lói mờ nhạt.
Phía trên mặt nước là thân ảnh một người đàn ông cao lớn lừng lững. Cái bóng đen sì của ông trải dài xuống nền nước, bị những con sóng vẩn đục cuốn lấy và biến dạng thành những hình thù quỷ dị.
"Cứu..."
Người đàn ông đó im lặng hồi lâu. Ông ghé sát hơn xuống mặt nước. Chất giọng lạnh lùng vô cảm xuyên xuống làn nước dày đặc bị bóp méo trở nên kỳ dị nhẫn tâm đến kinh hoàng.
"Mạc Quan Sơn, đừng trách tao!"
"Có trách hãy trách Mạc Tư Vũ cha mày."
"Tên cặn bã đó, và cả mày nữa, đều phải biến mất!"
"Thế cho nên, mày hãy chết đi!"
----
Mạc Quan Sơn bừng tỉnh. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Cậu chống tay chầm chậm ngồi dậy, chiếc khăn lạnh vốn đang đắp trên trán rơi xuống khiến cậu khẽ giật mình. Cậu nhặt rồi cẩn thận vắt nó ngay ngắn lên thành chiếc chậu nhôm ở đầu giường.
"Đã lâu rồi không mơ lại giấc mơ ấy." Mạc Quan Sơn thầm nghĩ và khẽ thở dài.
Mới hơn một giờ sáng. Căn phòng hẹp nhà thím Vũ tĩnh lặng như tờ, âm thanh duy nhất bao trùm không gian là tiếng chiếc quạt điện cũ xoay ro ro trong góc nhà.
Ánh trăng ngà ngà tràn vào từ ô cửa, hắt qua những chấn song đã hoen gỉ và đổ thành vũng lênh láng dưới sàn. Mạc Quan Sơn nheo mày nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571772/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.