Hòn đảo nhỏ nằm cách đảo Hải Nam gần hai tiếng đi thuyền. Dù say sóng đến chết đi sống lại, Kiến Nhất khi vừa đặt chân lên đảo đã ngay lập tức lấy lại được hoàn toàn sinh khí. Cậu quẳng dép chạy chân trần phăm phăm trên nền cát trắng mịn như bột, nụ cười sáng loá trong ánh mặt trời chói lọi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại mãi một câu.
"Chúng mày thấy chưa? Tao đã bảo chỗ này tuyệt lắm mà!"
Triển Chính Hi nhìn cậu, âm thầm nở ra một nụ cười khích lệ.
Hòn đảo Lôi Châu xinh đẹp, thuần khiết hoang sơ như một khu vườn nguyên sinh. Sườn phía Tây bờ dốc thoai thoải, bằng lăng, trắc và thông mọc nhiều. Sườn bên Nam vách đá hiểm trở có vô số những cội mai già, thân sần sùi, khúc khuỷu, gân guốc và rất nhiều cây phong cổ thụ.
Dân trên đảo thưa thớt, người dân sống chủ yếu bằng phương pháp tự cung tự cấp. Họ xem hòn đảo của mình như vị thần trấn giữ biển Hải Nam và vô cùng yêu thương giữ gìn bảo vệ đảo.
Dường như rất lâu rồi mới có người ngoài ghé thăm, người dân trên đảo vui mừng khôn xiết, họ tận tình chỉ cho 4 chàng trai vùng nước an toàn để tắm biển và xăng xái chuẩn bị bữa trưa BBQ ngoài bờ biển cho họ.
Mạc Quan Sơn dù từ đầu cật lực phản đối chuyến đi này, dần dần cũng cảm thấy nơi này yên ả như chốn thiên đường, thôi thì dùng làm nơi ngủ bù cho đêm qua cũng không tồi. Trong khi ba gã trai kia kéo nhau ra biển bơi và học đòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571770/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.