"Tao biết ngay là có cả 2 thằng tụi mày nữa mà!"
Mạc Quan Sơn vừa rút chai nước ra khỏi ba lô vừa cau có ném cái nhìn ít thiện cảm nhất có thể vào Kiến Nhất và Triển Chính Hi.
Sân ga Bắc Kinh những ngày chớm hạ dường như lúc nào cũng trong tình trạng quá tải. Chuyến tàu tốc hành đi đảo Hải Nam dù giá vé tăng vọt so với ngày thường vẫn đầy nhóc hành khách chen chúc lên xuống. Mạc Quan Sơn thở hắt, mắt không rời khỏi toa tàu, cậu lèm bèm chửi rủa mấy câu trong miệng.
"Nóng bỏ mẹ đi được, ở nhà nằm điều hoà có phải sướng không? Chúng mày nhìn đi, tí nữa leo lên tàu rồi bẹp mẹ dí cả lũ cho mà xem!"
Kiến Nhất có vẻ như không hề để tâm đến thái độ táo bón của cậu, vì tên nhóc còn đang mải selfie với Triển Chính Hi. Triển Chính Hi thì khỏi phải nói, trước giờ vẫn chưa bao giờ chấp nhặt mấy câu chửi nhấm nhẳng vô nghĩa của Mạc Quan Sơn. Đối với hai người này, tên nhóc tóc đỏ chính là hễ mở miệng thì sẽ "phun châu nhả ngọc" chắc luôn, chẳng phải chuyện gì đáng chú ý.
Thế nhưng, có một người lại rất lưu tâm.
"Sao hôm nay cả lũ được cùng nhau đi du ngoạn mà tâm trạng mày có vẻ không tốt vậy, nhóc Mạc?"
Hạ Thiên sau khi giúp Mạc Quan Sơn cất chai nước và đóng lại nắp chiếc ba lô vàng trên vai đã tranh thủ nhéo nhéo vào cái vành tai mỏng dính đang dần ửng hồng vì nóng của cậu, đồng thời hỏi một câu như thế. Kiến Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-may-noi-yeu-tao/571768/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.