Chương trước
Chương sau
Hôm nay Dương trạch nhận được một bái thiếp.

“Bọn họ cũng không biết ai đang ở chỗ này, tại sao lại đưa bái thiếp tới?” Lưu ma ma nhíu mày, cầm thiếp trở về. Nàng đi tới bên người Dương yêu Nhi, mở thiếp trong tay ra, tỉ mỉ nói với Dương yêu Nhi.

Bất luận dù cô nương nghe có hiểu hay không, nàng đều phải nói.

Xuân Sa nói chen vào: “Ma ma, chẳng lẽ là người bên ngoài đã biết được tin gì rồi?”

“Vốn cũng không có giấu diếm người bên ngoài, biết cũng không có gì lạ. Để xem bọn họ có chủ ý gì.” Lưu ma ma nói, đọc bái thiếp hai lần, cuối cùng nhìn chăm chú vào chữ “Lý” cực nhỏ trên thiếp.

Lưu ma ma vẫy tay, gọi quản gia ngoài cửa tiến vào.

“Hai ngày nay có nghe đồn gì không?”

Quản gia biết Lưu ma ma hỏi cái gì, liền nói: “Nghe nói tứ cô nương Đông Lăng Lý gia phải xuất giá, bây giờ làm tư yến, mời một ít nữ nhi khuê các tụ hội.”

“cô nương đi sao?” Lưu ma ma không làm chủ, mà hỏi Dương yêu Nhi trước.

Dương yêu Nhi gật đầu.

Với nàng mà nói, thế gian này hết thảy đều mới lạ.

Người mới lạ, vật mới lạ, đi đến chỗ nào mới lạ…… Nàng tự nhiên đều muốn đi.

Lưu ma ma hiểu rõ tâm tư của nàng, liền đồng ý.

Nàng thật sự coi thường vị Lý Tứ cô nương kia, cho nên có đi hay không, đều chỉ là xem tâm tình của cô nương, cái khác đều không cần suy xét.

trên thiếp ghi rõ, mời nàng đến giờ mùi.

Dương yêu Nhi liền ở trong nhà viết chữ một lát, lại dùng điểm tâm đầu bếp mới làm, sau đó mới chuẩn bị ra cửa.

Lưu ma ma giữ chặt nàng, cười nói: “Trước trang điểm, đổi một thân xiêm y, chúng ta lại ra cửa.”

Lưu ma ma biết thói quen của Lý Tứ, tất nhiên sẽ cố tình trang điểm thành một bộ dạng nhanh nhẹn xuất trần, khí chất trác tuyệt. Nàng liền chải búi tóc của cô nương rủ xuống, thay một thân váy áo màu trắng, phát gian chỉ chuế ba lượng viên trân châu bảo sức, trang điểm lưu loát.

Dương yêu Nhi cũng không rõ mặc xiêm y gì, chải búi tóc gì. Chờ Lưu ma ma trang điểm xong, nàng chỉ lo đi ra ngoài.

Các nàng ngồi trên xe ngựa, liền chậm rì rì đi tới một cái Lý phủ khác.

Lúc Dương yêu Nhi đến, khách khứa được mời đại bộ phận đều đã tới, các nàng vào tiệc, thấy nha hoàn dẫn Dương yêu Nhi vào cửa, không khỏi sôi nổi quay đầu nhìn, không nhịn được tò mò.

Trước kia trong kinh chưa từng gặp qua gương mặt như vậy a……

Lý Nguyên chậm rãi đứng dậy, chủ động nghênh đón Dương yêu Nhi, trên mặt nàng mang theo một tia thân cận, nhưng lại không thân thiện quá trớn. Người khác thấy nàng như thế, tức khắc đối với Dương yêu Nhi vô cùng hâm mộ.

Thanh danh của Lý Nguyên ở kinh thành rất tốt, nhưng tâm tình của người ta cũng cực cao, nữ hài nhi khuê các tầm thường không lọt được vào trong mắt nàng. Nhìn thái độ như vậy, chẳng lẽ là muốn giao hảo cùng cô nương xa lạ này?

Lúc này có người thấp giọng kinh hô một tiếng, nói: “Này không phải là vị cô nương ngày đó nhị công tử Quân Định hầu, mang đến sao?” Tuy rằng y phục bất đồng, nhưng thân hình lại giống nhau, huống chi mọi người còn nhận ra nha hoàn hầu hạ bên người nàng nữa.

Lời vừa nói, thần sắc mọi người liền có một phần xấu hổ, hận không thể khâu miệng người vừa nói chuyện nọ lại.

Mọi người đều biết về chuyện trở mặt của Lý gia, Liễu gia, Quân Định Hầu phủ, hiện giờ chợt nhắc tới khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Các nàng lần thứ hai lén lút nhìn về phía cô nương xa lạ, thầm nói,cô nương Lý gia chủ động đứng dậy nghênh đón, trên mặt lại mang theo tia thân cận, chẳng lẽ là cố ý làm khó?

Tuy nói cô nương Lý gia không thích Tiêu Quang Hòa, nhưng chưa chắc sẽ vui khi nhìn thấy Tiêu Quang Hòa cùng nữ tử khác có quan hệ.

Ở địa bàn của chính mình, Lý Nguyên cảm thấy hô hấp cũng thông thuận không ít.

Nàng ổn định tâm trạng, nói: “Dương cô nương vui lòng đến dự, thật vinh hạnh cho ta.”

Dương yêu Nhi cùng nàng không quen biết, liếc mắt qua chỗ này một cái, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, nàng liền im lặng không nói.

Lý Nguyên nào biết rằng Dương yêu Nhi vốn không thích nói chuyện, nàng chỉ cho là Dương yêu Nhi cố ý phớt lờ mặt mũi của nàng. Lý Nguyên trong lòng bật cười. Nàng tuy tâm khí cao, nhưng cũng không thể hiện ở trên mặt.

Nhưng vị Dương cô nương này, trái lại không sợ triển lộ tư thái cao ngạo của mình.

Lý Nguyên nhịn không được lại cười cười dưới đáy lòng.

Như vậy cũng vừa lúc……

Có người cao ngạo như vậy, mới có thể tôn lên tính tình cùng phong thái tốt đẹp của nàng.

“cô nương chính là quý nhân, không bằng ngồi ở bên cạnh ta như thế nào?” Lý Nguyên hỏi.

Dương yêu Nhi vẫn như cũ không mở miệng.

Lưu ma ma sớm đã thành thói quen nàng như vậy, liền phối hợp, có nề nếp nói: “Có thể.”

Lý Nguyên nghe lão phụ nhân này nói chuyện cùng người khác bất đồng, mang theo một cổ khí thế trầm lắng mà ngạo nghễ. Đúng, là ngạo nghễ. Giống như một lão ma ma hầu hạ bên người nàng, cũng có thể không đem nàng để vào mắt. Lý Nguyên trong lúc nhất thời, thế nhưng lại cảm thấy có chút rụt rè, không dám đối diện với ánh mắt của lão ma ma này.

Lý Nguyên cũng không rối rắm việc nhỏ không đáng kể này, hôm nay mời người lại đây, nàng chính là muốn thăm dò thân phận của vị Dương cô nương này. Rốt cuộc đột nhiên xuất hiện một nhân vật như vậy, tương lai nếu như trở ngại nàng, vậy thì không tốt.

không vội, không vội.

Lý Nguyên an ủi chính mình, liền lập tức đưa Dương yêu Nhi đến ngồi bên người mình.

“cô nương không tháo mũ sa xuống sao?” Lý Nguyên nhìn chằm chằm nàng, hỏi.

Dứt lời, Lý Nguyên lại vội nói: “Nơi này chỉ có mấy nữ hài cùng chơi đùa, cũng không cần phải cẩn thận như vậy.” nói xong, Lý Nguyên trong lòng lại có suy đoán mới. không tùy tiện cởi mũ sa, bên người lại có một lão ma ma cứng nhắc quy củ…… Hẳn là xuất phát từ quy củ cực nghiêm trong nhà.

Chẳng lẽ, địa vị của nàng còn lớn hơn nữa?

Lý Nguyên nhất thời nhíu mày.

Lưu ma ma cũng nghĩ để cho Dương yêu Nhi hít thở không khí, lúc này mới duỗi tay tháo dây buộc của mũ sa cho Dương yêu Nhi, tháo mũ xuống.

Lưu ma ma chải đầu rất tốt, búi tóc rủ xuống bị mũ sa đè ép, thế nhưng cũng không thấy ngổn ngang suy sụp, còn đẹp như mới vừa búi lên vậy. Mọi người đột nhiên nhìn thấy chân diện mục của nàng, không khỏi đều ngẩn ra.

Lúc nhìn thấy thân hình của nàng, chỉ nói là nàng dáng người đẹp, khí chất tốt……

hiện tại, ngay cả mặt mày, mũi môi của nàng…… không có một chỗ nào là sinh ra không tốt.

Bất quá ở đây chung quy đều là nữ tử, sau khi các nàng kinh ngạc một cái chớp mắt liền thu liễm lại.

Ngược lại là Lý Nguyên, trong lòng như bị mắc ở đâu đó, nửa vời.

Đúng rồi, nàng mang mũ sa cũng có thể hấp dẫn cá, còn có thể hấp dẫn tới sự chú ý của mọi người…… Có thể thấy được gương mặt bên dưới kia cũng sẽ không kém. Ngón tay Lý Nguyên nắm chặt khăn, giây lát lại buông ra.

Lý Nguyên nhàn nhạt cười nói: “cô nương thật sự lớn lên xinh đẹp, khó trách đi ra ngoài đều phải mang mũ sa.” Khi Lý Nguyên nói lời này, cơ hồ không dám hồi tưởng lại thời điểm nàng cùng Dương yêu Nhi đối lập trên thuyền hoa.

Dung mạo của vị Dương cô nương bên dưới mũ sa càng xinh đẹp, liền càng thể hiện rõ nàng ngày đó không mang mũ sa, tư thái buồn cười, giống như đang khoe khoang tư sắc.

Ngực Lý Nguyên như có một đám lửa đang cháy.

Nàng đè ép ánh sáng nơi đáy mắt, thấp giọng nói: “Dương cô nương trước liền nếm thử đồ ăn? Đợi sau khi dùng chút thức ăn, chúng ta lại đi hoa viên ngắm hoa nhàn thoại.”

Dương yêu Nhi lúc này mới lên tiếng: “Ừ.”

Quả nhiên là lãnh đạm cao ngạo.

Lý Nguyên cắn môi dưới.

Nhưng nếu như viết lãnh đạm cao ngạo lên trên mặt người này, tựa hồ cũng không có gì không ổn. Nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, lại đang lúc tuổi thanh xuân, đúng là lúc mỗi một ánh mắt, giơ tay đều có thể mê người. Người như vậy, cho dù làm cái gì cũng khiến người cảm thấy tốt.

trên mặt lý trí Lý Nguyên thừa nhận điểm này, nhưng trên mặt tình cảm lại không muốn thừa nhận.

Làm sao có thể dung được người áp nàng một cái đầu chứ? Lý Nguyên nghĩ thầm.

Dương yêu Nhi ăn một miếng, tay nghề cùng Dương trạch và hoàng cung đều bất đồng.

Những người khác đều lên tiếng khen ngợi, nói đồ ăn trong phủ Lý thập phần mỹ vị, Lý Nguyên chỉ khiêm tốn cười nhẹ, cũng không dám trả lời. trên đầu Lý gia đội hai chữ “Thanh danh”, vì thế trong phủ cũng không dám vì ham muốn ăn uống mà động can qua.

Tổ phụ nàng nói, con cái Lý gia, phải ăn mặc giản dị, dùng cơm đạm bạc, như thế mới không trở thành cán dao rơi vào trong tay người khác.

Dương yêu Nhi sớm đã gác đũa.

Lý Nguyên thấy nàng như vậy, liền hỏi: “Dương cô nương như thế nào không ăn? Là không hợp khẩu vị?”

Người bình thường nghe nàng hỏi như vậy, tất nhiên sẽ xua tay nói: “Hợp khẩu vị.”

Nhưng Dương yêu Nhi lại vô cùng thật thành gật đầu.

Biểu tình trên mặt Lý Nguyên nhất thời cứng lại.

Dương yêu Nhi cũng chỉ cho nàng xem: “Cái này không ngon, cái này, cái này, không ngon……”

Giọng điệu nàng nghe thật lãnh đạm lại bình tĩnh, ngược lại thật giống như là đỉnh cấp thực khách đang bình phán.

Lý Nguyên bên ngoài bị nàng dọa, nhất thời trong lòng càng không thoải mái. Nàng cảm thấy chính mình giống như đã đưa ra một cái quyết định sai lầm, nàng hẳn là không nên mời người này đến Lý phủ. Nổi bật bị nàng đoạt mất cũng thôi, còn muốn ở chỗ nàng liên tiếp gây khó dễ. Đối phương biểu hiện cao cao tại thượng, cũng càng làm cho Lý Nguyên cảm thấy ghen ghét khó chịu.

Nàng nhất định là đến từ đại gia tộc nào đó!

Lý Nguyên gắt gao mím môi.

Bên này Lưu ma ma cúi đầu hỏi Dương yêu Nhi: “cô nương, hôm nay muốn chia đồ vật tiến cung sao?”

Lý Nguyên vểnh lỗ tai, chỉ mơ hồ nghe thấy được một chữ “Chia” cùng một chữ “Cung”. Cái gì chia cái gì cung?

Dương yêu Nhi quét mắt qua đồ ăn trên bàn, lắc lắc đầu, nàng chậm rì rì tổ chức câu nói nói: “không tốt, quên đi.”

Lưu ma ma bật cười.

Ý tứ của cô nương, hẳn là, mấy món ăn này tả hữu đều không tốt, liền không cần chia cho Hoàng Thượng.

Lưu ma ma khen: “cô nương đúng là một người biết đau người.”

Ánh mắt Dương yêu Nhi lại mờ mịt.

Lý Nguyên rốt cuộc không sợ xấu hổ, sắc mặt của nàng khôi phục lại như thường, sau đó lên tiếng cùng mấy nữ hài tử bên kia nói chuyện, không khí trong viện cuối cùng cũng trở về bình thường.

Lý Nguyên khóe môi hơi nhếch lên, lúc đang định lộ ra một tia cười nhạt, một gã sai vặt mồ hôi đầy đầu đi vào.

Gã sai vặt kia nhìn chung quanh một vòng, phát giác trong viện có không ít người, hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói lại không dám nói, nghẹn đến mức mồ hôi trên trán hắn ngày càng nhiều.

Lý Nguyên thấy phong thái hắn ngượng nghịu như vậy, thật sự không hợp với gia phong của Lý phủ, liền lên tiếng nói: “Có chuyện gì? nói.”

Gã sai vặt đi đến nàng trước mặt, cúi thấp đầu, nói: “Liễu gia tới cửa đưa sính lễ.”

Biểu tình trên mặt Lý Nguyên trong một cái chớp mắt liền vặn vẹo.

“Đưa cái gì?”

“Chính…… Chính là vừa đem tới, chúng tiểu nhân cũng không dám mở ra xem.”

Lý Nguyên nhìn nhìn Dương cô nương bên người, nàng ý thức được mình không thể đợi được nữa, nhưng hôm nay lại nhiều thêm một cái biến cố, nàng cũng không biết, Tiêu Quang Hòa kia rốt cuộc là có di tình chuyển sang thích vị Dương cô nương này hay không……

Lý Nguyên nắm chặt khăn trong tay, thầm nghĩ, vậy chỉ có thể đổi biện pháp……

Lý Nguyên lấy lý do đứng dậy, gọi gã sai vặt đi qua một bên hỏi: “Liễu gia tặng lễ tới là ai?”

“Công tử Liễu gia.”

Cũng chính là vị hôn phu của nàng.

Lý Nguyên lạnh mặt, nói: “Ngươi đi mời tam ca của ta, để hắn bày rượu trong phủ mời đồng môn đến cùng bàn luận văn chương, cũng mời Tiêu Quang Hòa đến.”

Gã sai vặt sửng sốt, không hiểu được nàng đây rốt cuộc là muốn làm cái gì, chỉ đành phải lúng ta lúng túng hỏi: “Khi nào mời?”

“Ngay hôm nay.”

“Nhưng hôm nay canh giờ không còn sớm……”

“Những người ăn chơi trác táng đó thích nhất là xem náo nhiệt, tự nhiên sẽ không để ý tới canh giờ sớm hay muộn gì.”

Lý Nguyên phân phó xong, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Dương cô nương.

Dương yêu Nhi đang nhấc tay lên.

Lý Nguyên mơ hồ nhìn lướt qua túi thơm bên hông nàng, bên trong không biết bỏ thứ gì, đem túi thơm căng phình lên, phình đến mức làm văn thêu cũng vô cùng rõ ràng —— ánh sáng chợt lóe, giống như là chỉ vàng thêu móng vuốt.

Trảo nhọn tinh tế, uốn lượn vào trong, tựa như ưng trảo.

Nhưng nữ nhi gia làm sao lại đeo túi thơm hoa văn ưng trảo bên hông chứ?

Đó là cái gì?

Lý Nguyên còn muốn nhìn kỹ, nhưng lúc này Dương yêu Nhi đã buông tay xuống, chặn lại túi thơm, như thế nào cũng nhìn không tới.

Hàm Xuân Thất.

Tiêu Dặc đang nhìn chằm chằm lu cá kia.

Cá lần trước giữ lại kia cùng cẩm lý được đưa tới sau, nuôi ở chung một chỗ, một đen một đỏ, đầu đuôi tương hàm mà bơi lội, vô cùng có linh khí.

Tiêu Dặc nhìn một lát, liền thấy ngoài cửa có người dò xét tiến vào, người nọ thân hình tinh tế mỏng manh, giống như cả người đều không có xương.

Nàng mặc cung trang bình thường, dung mạo yểu điệu, nhưng Tiêu Dặc liền hứng thú nhìn nhiều thêm một cái cũng không.

Nàng chậm rãi cất bước tiến vào, hô hấp dồn dập, đánh bạo khom người hành lễ với Tiêu Dặc: “Nhụy Nhi, gặp qua Hoàng Thượng.” Nàng không kiềm chế được. Vài ngày sau khi Dương yêu Nhi rời cung, nàng thật sự không chờ nổi nữa, đây là cơ hội tốt nhất, không ngại bị đánh một trận, nàng cũng chưa bao giờ đắc tội với Dương yêu Nhi, nghĩ có lẽ sẽ không gây ra họa……

Nhụy Nhi nghĩ như vậy, liền giả bộ tư thái tùy ý, nhu nhu nhược nhược cười, cùng Tiêu Dặc nói: “Hoàng Thượng đang nhìn cái gì?”

Tiêu Dặc quay đầu, nhìn chằm chằm nàng.

Thân thể Nhụy Nhi căng chặt, đột nhiên cảm thấy sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh. Hoàng Thượng chính là như vậy làm người cảm thấy sợ hãi sao? Nàng trong đầu lung tung nghĩ.

Ánh mắt hắn u tối, hắn hỏi: “Ngươi muốn nhìn?”

Nhụy Nhi không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ cùng nàng nói chuyện, nàng một lòng cao hứng đến mức gần như muốn bay lên, nàng khẽ gật đầu, nỗ lực bày ra một mặt đẹp nhất, đôi mắt ánh sáng chớp động, nàng nói: “Dạ……”

Nàng vừa dứt lời, liền bị một lực đạo cực lớn ấn vào trong nước.

“Vậy ngươi nhìn cho đủ đi.” Giọng nói Tiêu dặc tối tăm.

Miệng mũi đều đột nhiên bị nhấn vào nước.

Nhụy Nhi ra sức giãy giụa, nhưng làm sao cũng không tránh thoát được.

Tim nàng đập cực nhanh, trước mắt từng trận choáng váng, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt bao phủ nàng, nàng toát ra một thân mồ hôi lạnh, gần như sợ tới mức muốn tè ra quần.

Rốt cuộc là khác nhau chỗ nào……

Nàng cả người run rẩy lại tuyệt vọng nghĩ.

Các nàng cùng đứa ngốc kia, rốt cuộc là khác nhau chỗ nào?

Cung nhân trong Hàm Xuân Thất giật mình, vội quỳ xuống.

Dương cô nương tiến cung một thời gian, bọn họ trái lại suýt nữa quên, vị hoàng đế niên thiếu đăng cơ này có tính tình gì.

Khi các cung nhân đang nơm nớp lo sợ, Tiêu Dặc lại buông lỏng tay, ánh mắt hắn nhìn Nhụy Nhi, cùng nhìn con kiến cỏ cây không có gì khác biệt, hắn từ trong tay Triệu công công tiếp nhận khăn lau tay, nói: “Lôi nàng ra, chớ có dọa cá của Dương cô nương chết, Dương cô nương trở về sẽ thương tâm……”

Triệu công công cười nói: “Đúng vậy, cá của cô nương không phải ai cũng đều có thể nhìn.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu hoàng đế: Ai, không phát tính tình một chút, các ngươi đều quên bản tính của ta chính là hung ác nham hiểm ngoan lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.