"Chỉ một hộp bánh quế hoa vụn này mà ngươi dám đòi mười lăm đồng? Bánh bên Phẩm Hương Các làm ngon như vậy cũng chỉ có mười tám đồng!"
Ta vừa bước ra khỏi tiệm trang sức thì nghe thấy một giọng nói thô lỗ quen thuộc.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng lưng quen thuộc đang đứng trước quầy bánh bên kia đường.
Chỉ có điều, giờ đây bà ấy mặc quần áo lụa là, toàn thân toát lên vẻ giàu sang phú quý.
Ta bước tới, gọi: "Mẹ?"
Nghe tiếng ta, bà ấy quay đầu lại.
"Tứ Nha à? Sao lại là ngươi?" Bà ấy vừa ngạc nhiên vừa lộ rõ vẻ khinh thường: "Trước kia ở nhà ngươi đã mặc đồ rách rưới, bây giờ vẫn ăn mặc lôi thôi như vậy... Nhà chồng ngươi đúng là nghèo mạt rệp!"
"Con..." Ta cúi đầu nhìn chiếc áo mùa xuân mà trưởng tỷ mặc cũ rồi cho ta.
Đây là chiếc áo duy nhất của ta.
Hai năm trước, trưởng tỷ đưa cho ta, ta đã mặc đi mặc lại, giặt đi giặt lại.
Giờ đây, chiếc áo đã bạc màu, cũ kỹ.
Tỷ tỷ nói, ta là dâu mới, đáng lẽ phải có một bộ y phục mới.
Tỷ ấy muốn bán khăn tay, sau khi trừ tiền thuốc thang cho phu quân ta, sẽ lấy số tiền còn lại mua vải may áo mới cho ta.
"Cũng phải, cưới phải đứa sao chổi như ngươi, nhà đó chỉ có nước càng ngày càng xui xẻo, càng nghèo thôi!"
Ta còn chưa kịp giải thích, mẹ đã tỏ vẻ như vừa gặp phải thứ gì xui xẻo lắm.
Quả nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ly-phuc-the/3650678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.