Nhưng mà, ở trong làng thì nữ nhân bị ruồng bỏ là một chuyện xấu hổ.
Người trong làng đàm tiếu về tỷ ấy rất nhiều.
Tỷ ấy chỉ còn biết ở ru rú trong nhà, chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.
Đến giữa tháng thứ hai sau khi bị ruồng bỏ, Lương Đại Cường liền cưới Liễu nương kia về.
Lúc đó, Liễu nương đã mang thai bốn tháng.
Ban đầu, mọi chuyện vẫn bình yên vô sự.
Thế nhưng, mới cưới được vài ngày, Liễu nương đã tìm đến cửa.
Ả ta nói với chị chồng ta bằng giọng điệu mỉa mai: "Ngươi còn mặt mũi mà sống sao? Ngươi không biết gà mái không biết đẻ mà chui vào ổ người khác, cũng sẽ khiến gà mái trong ổ mới cũng không đẻ được trứng sao?"
Ả ta ám chỉ ta sẽ bị chị chồng ta lây bệnh, cũng thành gà mái không biết đẻ.
Lúc ấy ta đang cầm chổi, liền ném thẳng về phía ả.
Ả ta giật nảy mình, ngẩng mặt lên định mắng ta.
Ta liền mắng: "Phi! Con tiện nhân nhà ngươi cũng dám tìm đến tận đây à! Ngươi là gà mái thì mặc kệ ngươi, chúng ta là người, đừng có đến đây làm ô uế cửa nhà ta!"
"Ngươi..." Ả ta tức đến mặt mày tím tái, run rẩy chỉ tay vào ta.
Nhưng ta không để ả ta có cơ hội mở miệng, tiếp tục mắng: "Phi phi phi, con gà mái kia, cút đi cho khuất mắt ta!"
Ta chạy tới, nhặt cây chổi lên, quét bụi về phía ả ta, bụi bay mù mịt: "Cút cút cút..."
"Ngươi... ngươi dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ly-phuc-the/3650675/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.