Đào Tử kiệt không cam lòng, liều mạng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi tình thế hiện tại. Cậu nắm lấy mảnh vụn thủy tinh của gạt tàn thuốc, trở tay hướng phía Diệp Sở Sinh ném tới, thừa lúc đối phương dời chân đi, giống như cá chép động thân đứng lên.
Mới vừa chịu một cước rất nặng, trong miệng đau nhức, Đào Tử Kiệt nhổ ra một ngụm máu tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Sở Sinh, chậm rãi cởi bỏ áo khoác vướng víu, giật nơ xuống, thủ thế chờ đợi.
“Tới đi, tên biến thái chết tiệt!”
Diệp Sở Sinh nở nụ cười, vẻ lo lắng trong ánh mắt tản đi, khát vọng chiếm đoạt cùng nhiệt quang hiện ra. Hắn ấn xuống các khớp ngón tay phát ra tiếng vang thanh thúy: “Bảo bối, cậu có biết vì sao mà tôi không bao giờ mang theo vũ khí trên người không?”
Đào Tử Kiệt nhặt đèn tường lên vung tới: “Tôi không có hứng thú đi tìm hiểu anh.”
Diệp Sở Sinh không né tránh, hắn giơ cao cánh tay rắn chắc, một tiếng vang lớn nổ ra, chao đèn trạm hoa nát bét, thân đèn bị bẻ cong.
“Bởi vì cơ thể tôi chính là thứ vũ khí vô cùng mạnh.” Vừa dứt lời, Diệp Sở Sinh tung người một cái nhảy đến trước mặt cậu.
Động tác nhanh như một tia sét, Đào Tử Kiệt còn chưa thấy rõ, một bên mặt trái liền bị đánh một quyền trúng xương gò má, ngay sau đó ngực một trận đau đớn, nhất thời liền ngửa mặt hướng lên trời rồi ngã xuống đất. Đào Tử Kiệt cố gắng thử vài lần nhưng đều không đứng dậy nổi, có chút không tin được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/185402/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.