Đào Tử Kiệt nhìn danh thiếp tinh xảo trong tay, dùng sức vò thành một cục, danh thiếp có in tên cậu liền với chức trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Diệp thị, nhìn qua thật đúng là rắc rối.
Nhưng có ai biết, tổng giám đốc coi cậu như đồ chơi.
Cái gọi là để cậu đi ra ngoài tiêu dao trong miệng Diệp súc sinh chỉ là lời nói mà thôi, phía sau là hai gã “trợ thủ”, xe cùng tài xế thực chất ở ngay tại dưới tầng công ty chờ cậu, khi cậu làm xong việc, phải ngay lập tức báo danh cho Diệp Sở Sinh.
Đào Tử Kiệt ngồi trong phòng khách, mặt không biểu tình, nhưng đế giày luôn luôn ma sát theo nhịp ở dưới đất, bởi vì lúc này chỗ tư mật nóng bỏng chậm rãi mang đến cảm giác đau đớn.
Tối hôm qua cậu cùng Diệp Sở Sinh lại là một hồi ác chiến.
“Biến thái hết mức, anh sờ đủ nhiều!”
Đào Tử Kiệt phát điên, Diệp Sở Sinh không nặng không nhẹ ngắm nghía hạ thân cậu, còn chưa nắm lấy vị trí kia, không biết làm sao mà chậm chạp không đi vào.
Diệp Sở Sinh đưa ra nghi vấn không liên quan chút nào: “Cậu rõ ràng là có cảm giác, nhưng vì cái sao lại không muốn bắn tinh?”
Đào Tử Kiệt cười lạnh một cái, đại bác (súng thần công =)))) của lão tử tung hoành sa trường nhiều năm, bất kể hướng đến nơi nào đều có tiếng kêu than dậy khắp trời đất, bằng hai móng vuốt của anh đã nghĩ làm cho tôi tước vũ khí đầu hàng? Không có cửa đâu!
“Quả nhiên A Kiệt vẫn là thích tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/185399/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.