Mặc dù đang ở trong nhà của mình,Diệp Sở Sinh vẫn rất lịch sự gõ cửa.
Cốc cốc cốc, sau ba tiếng gõ, hắn bưng khay đẩy cửa vào: “Bảo bối, ăn cơm thôi.”
Đào Tử Kiệt lạnh lùng liếc hắn một cái, di chuyển tầm mắt.
“Này, đừng lạnh lùng như vậy chứ, hôm nay tôi đích thân chuẩn bị bữa tối cho cậu đó.” Diệp Sở Sinh đem khay đặt trên mặt đất, mở nắp cứ như là bê trong chứa vật quý hiếm: ” Bò bít tết ba phần chín bảy phần tái, nếu cậu cầu xin tôi đút cho cậu ăn, tôi sẽ rất vui lòng phục vụ.”
“Tao có chết cũng không cầu xin mày!”
“Là như vậy a, vậy cậu tự ăn đi.” Diệp Sở Sinh ngồi ở một bên nhìn cậu.
Hai người đối nhau bất động thanh sắc mấy phút đồng hồ, Đào Tử Kiệt biết hắn cố tình ở lại để làm mình lúng túng.
Cậu thầm cười một tiếng, bò qua, há miệng cắn miếng thịt bò trong đĩa.
Miếng thịt bò quá lớn khiến cho Đào Tử Kiệt ăn vô cùng chật vật, bên miệng dính đầy nước tiêu đen, Diệp Sở Sinh vẫn ngồi thưởng thức như cũ không nhúc nhích, thỉnh thoảng còn cười một tiếng.
Đào Tử Kiệt nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng: “Mày có thể lăn đi được rồi.”
Diệp Sở Sinh kéo mạnh dây xích vòng quanh cổ Đào Tử Kiệt, buộc cậu ngẩng đầu lên, bóp chặt phía dưới cằm của cậu, nhẹ nhàng liếm đi vết bẩn bên miệng, sau đó hôn lên môi cậu.
Đào Tử Kiệt bị hắn quản chế, vô lực giãy dụa, khớp hàm liền bị cạy mở.
Diệp Sở Sinh tiến quân thần tốc, vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/185394/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.