Mọi cử động của Đào Tử Kiệt đều đặt dưới sự quản chế của ai đó, căn bản không gạt được, vì lẽ đó cũng không có ý định giấu.
“Em ngày hôm qua đi tới Câu Lạc Bộ ư?” Diệp Sở sinh đem đầu thuốc lá dụi lên xương quai xanh của cậu, khẽ mỉm cười hỏi: “Tại sao? Em không phải rất ghét nơi đó sao?”
“Tôi đi thỉnh giáo ông chủ ở đó xem xem làm thể nào để trở thành một sủng vật đáng yêu.”
Đáp án cực kì sâu sắc này lại nằm ngoài dự liệu của Diệp Sở Sinh khiến hắn nhất thời giật mình.
Đào Tử Kiệt chỉ mặc T-back (Ú: quần sịp lọt khe đó:v),nằm ở giữa hai đầu gối hắn, ngưỡng mặt lên nói: “Anh sẽ kết hôn khiến tôi có cảm giác nguy hiểm sẽ bị thất sủng, tôi rốt cuộc cũng nhận ra, nếu như không có Diệp Sở Sinh nhà anh, tôi ngay cả chó cũng không bằng, này không phải là mục đích của anh sao?”
Từ ngay lúc đầu, Diệp Sở Sinh đã làm được vậy rồi, hủy diệt đi cuộc đời của cậu, dùng hết thủ đoạn tạo ra một nhà tù vô hình, khiến Đào Tử Kiệt chỉ có thể dựa vào hắn mà sinh tồn. Giả như Diệp Sở Sinh chỉ là chơi đùa nhất thời, thật sự là không cần tự tay xử lý cậu, chỉ cần đem cậu đuổi ra khỏi cửa, phỏng chừng không biết có bao nhiêu kẻ thù sẽ rục rà rục rịch, ngóng trông đem cậu băm thành tám mảnh.
“Em thật sự nghĩ như vậy?”
“Không phải vậy thì còn có thể thế nào? Tiếp tục chống lại, sau đó tự tìm khổ sao?”
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lua/1494330/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.