Cả nửa tháng nay Y Dương không gọi điện cho tôi lần nào nữa, tên khốn đó chắc đang bận lắm. Tôi nhoài người trên bệ cửa sổ, đưa mắt nhìn loài cây không biết tên đã chết khô trong chậu hoa, chậu hoa này hình như là của người chủ cũ để lại, lúc tôi chuyển đến nó đã có ở đó rồi, nhìn thấy chậu hoa xanh mượt cũng đẹp mắt nên tôi chẳng nỡ vứt đi. Không ngờ mới qua ít ngày, nó đã phải chết oan dưới tay tôi.
Tôi nhìn sinh mệnh đáng thương này, không biết có phải hít phải bụi không mà tôi hắt hơi một cái. Nghe người ta nói, chỉ khi nào bị người khác nhắc đến thì mới hắt hơi. Tôi thừa nhận tôi không tin câu nói nhảm nhí đó. Nhưng nhớ tới Y Dương, tôi lại ngốc nghếch tin là đúng.
Chiếc kẹo mút dần dần tan chảy trong miệng tôi, vị mận xanh còn đọng mãi không tan. Đúng thế, tôi mãi mãi không thể quên được hương vị quen thuộc này.
Tôi nhìn mấy người đang vội vã đi lại dưới lầu, cũng giống như lần đầu tiên nhìn Y Dương rời xa nơi đây, chỉ là thời gian không giống nhau, địa điểm không giống nhau, mục đích cũng không giống nhau.
Điện thoại để trên đầu giường đổ chuông ầm ĩ, báo là có tin nhắn. Tôi mở ra xem, là tin nhắn của Lăng Sở.
“Mẹ cún, con chúng ta có khỏe không?”
Tôi với con chó bông, ra lệnh cho anh ấy: “Chết đi!”
Lăng Sở dường như không hề tức giận, làm mặt dày, tiếp tục nhắn cho tôi: “Nhớ chăm sóc con cho tốt.”
Nhìn xong tôi tiện tay quẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lanh-mua-he/88173/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.