Theo sự chỉ dẫn của cô y tá đó, chúng tôi tìm được khu nội trú, tôi ghét chỗ này, mùi tám mươi tư vị thuốc khử trùng nồng nặc khiến tôi phải bịt chặt mũi.
“Bác sĩ, chân cô ấy… mau xem giúp.” Lăng Sở chầm chậm đặt tôi lên giường bệnh, căng thẳng nhìn bác sĩ. Tôi vẫn chưa ngừng khóc, bịt chặt miệng để tránh phát ra những tiếng hu hu, giống hệt loại người mít ướt, khổ sở, đáng thương.
Bác sĩ không nhanh không chậm ấn ấn lên xung quanh vết thương, ấn xong một cái lại dừng lại hỏi tôi có thấy đau không. Tôi ngừng khóc nói với bác sĩ chỗ đó có thấy đau một chút, chỗ này không đau, chỗ kia đau hơn một cách ngắt quãng và nức nở, sau đó tiếp tục khóc.
Tôi không biết nguyên nhân vì sao mà chân tôi bỗng nhiên không còn đau như lúc trước nữa. Chỉ là tôi đã khóc đến mê mụ, không nhớ là phải dừng lại nữa. Vị bác sĩ trung niên nhìn tôi mỉm cười, nói rất lịch sự: “Cháu à, yên tâm đi, không sao đâu.”
Tôi nghe bác sĩ nói xong thì liền cười tươi như hoa. Tiếng cười khàn khàn vang khắp phòng khiến người khác lấy làm kỳ lạ.
Bác sĩ cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên vết thương của tôi. Tôi kêu “á” một tiếng vì xót.
Tôi bấu chặt lấy cánh tay mạnh mẽ của Lăng Sở, trên làn da trắng của anh ta xuất hiện vết đỏ không nông không sâu. Tôi nghĩ anh ta sẽ hét lên, không ngờ tôi đã sai. Anh ta chỉ quay đầu lại nhìn vào mảng bám trên tường, sau đó chớp mắt vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lanh-mua-he/88168/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.