Thời gian dần trôi, tôi cùng Hải Minh chuyển vào Sài Gòn còn chưa kịp hâm nóng tình cảm thì đã bị công việc xoay như chong chóng. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao bố bảo nhịp sống nơi này rất nhanh, trước mắt tôi sẽ chưa quen được, quả thực, mọi người ở đây sống rất vội, đơn cử như việc đi bộ cũng thể hiện rất rõ ràng cho lối sống này. Trong khu chung cư tôi sống có một nhóm học sinh cấp ba, chiều cao tầm tầm ngang tôi hoặc thấp hơn, thậm chí chiều dài chân cũng ngắn hơn nhưng không hiểu sao, mấy đứa trẻ này lại đi bộ nhanh cực kỳ, gần như buổi sáng nào cũng đi trước tôi hết.
Ban đầu tôi còn hơi choáng ngợp chứ giờ đã quen dần, tốc độ đi bộ cũng cải thiện qua từng ngày. Bên cạnh đó, công việc của tôi bận rộn ngoài dự liệu, lượng công việc tôi nhận được nhiều hơn thời điểm còn thực tập, áng chừng có lẽ tầm hai mươi phần trăm. Bình thường khi ở Đà Nẵng, tôi sẽ nhận việc trực tiếp từ quản lý, quản lý lại nhận việc từ cấp trên thông qua mạng, nếu tính theo sự chuyển đổi đơn thuần thì làm việc qua mạng giảm đi một phần sáu lượng công việc hiện tại của tôi.
Trước đây tôi khá ngây thơ, còn nghĩ mình đã quen với nhịp công việc của môi trường áp lực này, nhưng không, tất cả chỉ mới bắt đầu. Trong tháng đầu tiên, vì để làm quen cũng như tìm cách tối ưu hóa công việc của mình trong tám tiếng, hầu hết ngày nào tôi cũng ở lại làm thêm giờ, lúc tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785528/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.