Sáng hôm sau.
Tôi lờ mờ tỉnh giấc, đầu óc vẫn choáng váng như thường lệ, cả người ê ẩm vì hoạt động quá sức. Ánh nắng xuyên qua tấm màn che cửa sổ tương đối dịu, chí ít tôi không bị chúng làm chói mắt. Thông thường với ánh nắng thế này, giờ giấc cũng phải tầm tám, chín giờ sáng gì đó rồi.
“Em dậy rồi hả?”, giọng của Hải Minh đột nhiên vang lên, đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lắm nên phản ứng tương đối chậm chạp, anh ấy hiểu chứng huyết áp của tôi nên rất kiên nhẫn chờ đợi hồi âm.
“Anh dậy sớm quá vậy”, năm phút sau, tôi nói, giọng có hơi ngắt quãng vì khô cổ.
Anh ấy bây giờ đang nằm dưới lớp chăn, đầu ngả vào ngực, hai tay vẫn như cũ, là lựa chọn ôm chặt nhưng không ảnh hưởng đến chuyện nằm ngủ của tôi. Tôi công nhận anh ấy có kỹ năng đặc biệt với tư thế ôm này, nhiều khi tôi thử bắt chước nhưng thất bại hoàn toàn. Cho nên hầu hết về sau là anh ấy nằm trên ngực tôi thế này chứ không phải ngược lại. Tôi không đặt nặng chuyện ai nằm trên phải thế này, nằm dưới phải thế nọ, quan trọng nhất vẫn luôn là sự thoải mái của cả hai mà.
“Hôm qua anh hoạt động không nhiều, lần này chủ yếu vẫn là em”, anh ấy ngẩng đầu đáp lại, khóe miệng chùng xuống như thể đang phiền lòng. Tôi có hơi buồn cười nên liền ôm đầu anh ấy rồi đặt lên trán một nụ hôn.
“Dạo gần đây sao anh thích trưng bộ mặt ấm ức này ra quá vậy?”.
Anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785503/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.