Sự kiện đêm ba mươi rạng sáng mồng một thật sự khiến tôi mệt mỏi đến độ không muốn rời giường vào ngày hôm sau. Khi tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ mười giờ sáng nhưng tôi lại chẳng muốn rời giường một chút nào, cả người vừa mệt mỏi vừa lười biếng. Thành thử nguyên ngày hôm đó, trừ bỏ việc ăn cùng đi tắm ra, hầu hết thời gian còn lại tôi dành để nằm chơi trong phòng.
Bố mẹ tôi đã đặt vé từ trước nên vào khoảng tầm đầu giờ chiều đã lên máy bay rồi đi du lịch. Mẹ lo cho tôi nên vốn định hủy chuyến bay nhưng để trả ơn bố đã che giấu chuyện nên tôi đã đứng ra thuyết phục mẹ. Trong suy nghĩ của mẹ, bà không rõ vì sao tôi lại đột ngột tụt huyết áp, chỉ nghĩ là bệnh tình thay đổi, nhưng bố hiểu quá rõ, nguyên nhân là từ ông, nên chỉ cần ông không gây áp lực thì không lý gì bệnh lại trở nặng.
Mặc dù bố không nói gì nhưng tôi biết, bản thân ông cũng áy náy lắm. Chỉ có điều bố không giỏi biểu lộ cảm xúc nên người ngoài không nắm được tình hình, nhưng tôi hiểu rõ là được rồi. Mặt khác, kể từ sau chuyện đó, mỗi lần thấy bố là tôi lại cảm thấy xấu hổ. Lúc đầu tôi không quá để ý nhưng hôm qua trước khi đi ngủ mới phát hiện quần áo trên người mình đã thay đổi.
Có lẽ hôm qua vì ngã trong nhà tắm nên quần áo chắc cũng ướt khá nhiều nên bố mới giúp tôi thay ra. Lúc đó chắc hẳn bố cũng thấy rõ mấy vết đỏ chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785500/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.