Thời tiết sáng nay không hề dễ chịu, mưa lớn không khác gì chiều tối ngày hôm qua, đường sá tuy rằng không đông nhưng khá khó đi, xem chừng mưa đã bắt đầu từ rạng sáng sớm rồi. Trước lúc đi, tôi có xuống gặp chị lễ tân để hỏi về mấy quán phở gần đây, khi đó, tôi còn chưa mang khăn quàng cổ, chỉ mới mang áo khoác ngoài thôi nên ánh mắt của chị ấy có hơi lạ. Tôi nhớ hôm trước Tử Duy có nói về chuyện tương tự, tôi cũng có để tâm đôi chút nên khi xác nhận lại một lần nữa thì khá mừng, chị ấy không kỳ thị chúng tôi, ngược lại còn khá niềm nở nên tôi cũng có thả lỏng đôi chút.
Khá đáng tiếc là xung quanh Chòi vốn không có quán phở nào, phải đi thêm hai, ba cây số nữa mới có một quán, hơn nữa còn phải chờ tương đối lâu. Nghĩ vậy, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho Tử Duy một tin, để em ấy không phải lo nếu tôi về hơi muộn. Em ấy có nhắn lại tôi một tin thế này.
『Không cần thiết phải phở đâu, bún, cháo gì em cũng ăn được』
Em ấy lo cho tôi, nói thật thì bình thường, tôi không dễ gì nhận được loại “diễm phúc” này đâu nên trong lòng khá hạnh phúc. Đương nhiên, tôi không nghe lời em ấy trong trường hợp này mấy, vì quán phở chị lễ tân chỉ khá có tiếng. Tôi muốn em ấy được ăn ngon, tự nhiên không ngại một chút khó khăn này.
. . .
Lúc tôi trở về, đồng hồ đã hơn chín rưỡi, Tử Duy đã tắm rửa và thay quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785489/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.