“Ai cũng khác nhau mà”, tôi cười đáp lại.
“Không, khác nhau nhiều lắm”, Hải Minh lắc đầu rồi đứng dậy đến bên cạnh tôi để ngồi xuống, cậu ấy ngồi khá gần, đùi của chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi có thể cảm nhận được mấy hạt cát còn vương vấn trên người cậu đang cọ vào chân tôi. Cậu ấy co chân ôm gối lại rồi lắc lư rất thoải mái, sau đó lại quay sang chỗ tôi nói tiếp:
“Đây không phải lần đầu tớ tâm sự với người khác nhưng cậu lại là người đầu tiên cho tớ một lời khuyên thật sự. Cách đây không lâu, tớ đã từng tâm sự chuyện này với nhóm bạn thân, cậu biết tớ nhận lại được gì không?”.
Tôi suy ngẫm một chút rồi đáp:
“Có lẽ là một câu cậu không hề muốn nghe, ví dụ như “mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” chẳng hạn”.
Nghe vậy, Hải Minh liền bật cười lớn tiếng, tôi giật mình quay đầu nhìn xung quanh, cũng may tôi đã cõng cậu ấy đi một đoạn khá xa nên xung quanh chúng tôi chẳng có mấy người, người ngồi xa nhất có thể thấy bằng mắt cũng phải tầm hai chục mét. Cậu ấy có cười lớn thì cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
Đột nhiên, tôi cảm giác vai phải hơi nằng nặng, Hải Minh một lần nữa lại dựa đầu vào vai tôi. Ngày hôm nay cậu ấy có vẻ dựa dẫm vào tôi hơi nhiều rồi thì phải. Tuy rằng tôi rất thích cảm giác này nhưng tôi sợ, sợ cậu ấy sẽ vô tình nghe được từng nhịp đập liên hồi của tim tôi. Nó đang đập rất nhanh, tôi đang rất hồi hộp.
Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785441/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.