Thứ ba, tháng mười hai.
Hôm nay là ngày thi cuối kỳ môn truyền thông tích hợp, ai cũng sợ hãi ngày này bởi hình thức thi là vấn đáp. Đối với những môn thi như thế này thì học hành không thôi không đủ, độ may rủi mới là thứ quyết định môn này có qua được hay không. Nói thẳng ra, đây là dịp kiểm tra xem ai là người được ông bà tổ tiên phù hộ nhất.
Tuy nói tôi đã học bài nhưng thực sự thì học không hết nổi, nội dung ra thi là toàn bộ mười bảy chương nhưng tôi học đến chương thứ mười bốn thì bộ CPU trong đầu đã không cách nào chịu đựng được cơn buồn ngủ nữa rồi. Cho nên sáng nay tôi đã dậy sớm rồi lên thắp hương một lượt thử vận may..
Ngoài ý muốn là buổi thi hôm ấy suôn sẻ một cách bất ngờ, không biết tôi có thể gọi đây là một chuyện thần kỳ không nữa khi câu hỏi tôi lấy được lại là câu cuối cùng tôi học ngày hôm qua. Ký ức của tôi vẫn còn mới mẻ lắm nên không thể nào nhớ sai được. Giảng viên coi thi cũng khá hài lòng với câu trả lời nên tôi nghĩ kết quả cũng tương đối khả quan.
Ban đầu, tôi cũng nghĩ là do xác suất trúng câu đã học bài cao hơn thôi, dù sao tôi cũng đã học được mười bốn trong tổng số mười bảy chương rồi. Nhưng không, những người vào thi sau tôi mới khiến tôi phải rùng mình, bởi đại đa số câu hỏi đều nằm ở ngay ba chương mà tôi không hề đếm xỉa đến.
“Cảm tạ ông bà đã phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785420/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.