Trong thư phòng, một mảnh tĩnh mịch, bên trong mơ hồ còn kèm theo chút khí tức sau cuộc mây mưa, hương vị này làm cho người ta phải đỏ mặt.
Kiều Hỷ ngẩng đầu quan sát người đàn ông bình thản toát ra thần thái lười biếng trước mắt, tâm không khỏi run lên, quả nhiên, quả nhiên trong lòng cô có bóng dáng của hắn, dù biết rất rõ ràng đây là điều không nên. Cô không phải là không biết ban đầu khi hắn, nói ra nguyên nhân đề nghị hợp tác, dĩ nhiên cô cũng biết người đàn ông ngạo nghễ này tuy đã từng thưởng thức qua bao hoa thơm cỏ lạ trong thiên hạ, nhưng lại độc cưng chìu một người duy nhất, rõ ràng ở sâu trong nội tâm thỉnh thoảng đã vang tiếng cảnh cáo cô không cần ham muốn sự ấm áp của người đàn ông trước mặt này, nhưng là. . . . . . Nhưng bản thân cuối cùng vẫn cứ ngu ngơ mà bước lên con đường tình mờ mịt không có điểm dừng này .
Chỉ có thể nói khi yêu người đàn ông này, tiếp xúc với hắn chỉ là kế hoạch dự liệu của cô, nhưng không ngờ lại sa vào tình yêu.
Cô cũng không thể không thừa nhận, cô thích người đàn ông này có một phần nguyên nhân đến từ gia đình giàu có của hắn cùng với nguyên do người đàn ông này trên thương trường tác phong rất cường thế. Nhưng giữa sự giàu có, chính là mấy phần tình cảm chân chính không mang theo tư lợi.
Bữa tiệc đính hôn ấy, nhìn thấy cô em gái hắn thương yêu thương tâm rời đi, người đàn ông này chỉ nắm chặt hai quả đấm, cũng không có đuổi theo. Một khắc kia, cô chợt phát hiện, người đàn ông này không phải là đã yêu em gái mình chứ. Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên muốn biết, người đàn ông tuyệt tình lãnh khốc như vậy, khi chân chính yêu một người con gái, bất kể phải trả giá cao như thế nào cũng sẽ vẫn yêu cô ấy đến si mê cuồng dại. Trong khoảnh khắc đó, cô biết cô đã động lòng đối với người đàn ông vô tâm trước mặt này.
Một năm này, khi cô ở bên cạnh hắn, hắn không bao giờ cho phép cô ngủ lại bên cạnh. Đang lúc cô cho rằng người đàn ông trước mắt này có hơi chút thậm chí là đã yêu thương mến mộ cô, thì người đàn ông này lại biến mất
Một tháng sau, hắn trở lại, trong ngực ôm cô em gái mà hắn sủng ái, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy em gái đáng yêu của hắn, thậm chí ở trước mặt cô không chút kiêng kỵ nào mà ôm hôn cô gái kia.
Rõ ràng ban đầu là tuyệt tình đuổi cô bé kia đi, rõ ràng hắn chỉ là nhất thời mê luyến thân thể non nớt của cô gái ấy, rõ ràng ban đầu là hắn bất chấp tất cả trợ giúp cô. . . . . . Chẳng lẽ tất cả cũng chỉ là gặp dịp thì chơi sao, chẳng lẽ không phải hắn chỉ giả vờ quan tâm cô gái mập mạp này chỉ để cô chú ý hắn sao . . . . . . (. . . . . . cô gái này thật tự kỉ. . . . . . Quyết định chỉnh cho chết . . . . . )
Nhưng là, cô gái kia có tài đức gì, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể cho hắn, một bộ dạng ngu si đần độn, tại sao lại lấy được ngàn phần sủng ái của hắn, cùng tất cả thương yêu.
Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .
"Tại sao cô còn ở lại chỗ này vậy?" Suy nghĩ của Kiều Hỷ bị lời nói của Diệp Hiên Viên đột nhiên cắt đứt.
Kiều Hỷ cười cười, "Em không ở nơi này thì ở nơi nào a ? Em không phải là vị hôn thê của anh sao?"
"Vị hôn thê?" Diệp Hiên Viên cười nhạo một tiếng, "Kiều Đại tiểu thư có phải đã quên hay không, chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác trên phương diện làm ăn, cái danh xưng vị hôn thê này chẳng qua cũng chỉ là một đề nghị hợp tác tạm thời mà thôi. Hiện tại cô đã nắm giữ Kiều thị rồi, trên căn bản Kiều phu nhân cùng em trai cô cũng đã không còn là sự uy hiếp, sự hợp tác của chúng ta cũng đã đến lúc kết thúc rồi, thế nào, Kiều Đại tiểu thư còn lưu luyến đối với cái trò chơi này mà không muốn chấm dứt sao?"
Kiều Hỷ không chút ngoài ý muốn đối với lời nói tuyệt tình của người đàn ông này, chỉ là cười duyên nhẹ nhàng tiến đến cái vai rộng của Diệp Hiên Viên, không nhanh không chậm khẽ vuốt ve, "Chẳng qua là người ta có chút không rõ, Diệp tổng tại sao phải tận hết sức lực giúp em thu phục Kiều gia như vậy." Thấy Diệp Hiên Viên muốn mở miệng nói chuyện, Kiều Hỷ tức thời chặn lên môi mỏng của người đàn ông, "Nononono. . . . . . anh đừng nói với em là vì muốn kích thích con bé ngốc nghếch nhà anh chứ. Diệp tổng anh là một thương nhân, không thể nào làm chuyện lỗ vốn. Vì Kiều gia anh không tiếc chống lại bạn hợp tác trước kia là Đằng Vân, anh bỏ ra nhiều như vậy chắc chắn sẽ không thể nào thu hồi được cái gì từ một người như Nguyễn Miên Miên."
Diệp Hiên Viên liếc nhìn cái tay xanh mét trên vai đang tùy ý làm bậy, tà mị cười một tiếng, "Như vậy thì Kiều Đại tiểu thư nghĩ là do nguyên nhân gì?"
Kiều Hỷ nâng lên môi đỏ mọng, xoay một vòng thật đẹp, thân thể liền nhẹ nhàng rơi vào trong ngực Diệp Hiên Viên, lấy tay nâng lên cổ của người đàn ông, Kiều Hỷ kiều mỵ cười một tiếng, "Diệp tổng, không biết bộ dáng người ta có đánh để Diệp đại tổng tài đây để mắt tới không ?"
Diệp Hiên Viên thong thả ung dung nâng lên cái cằm nhọn trắng như ngọc của cô ta, tà khí nói: "Kiều Đại tiểu thư, dung mạo như thiên tiên, đúng là mỹ nhân Thiên Thượng Nhân Gian khó gặp. Giai nhân như thế, thử hỏi thiên hạ có ai có thể cưỡng lại được mị lực này đây?"
Kiều Hỷ cười đắc ý, môi đỏ mọng khẻ cong, bộ dạng rất đắc ý
Lại nghe Diệp Hiên Viên nói: "Nhưng đáng tiếc a. . . . . ."
Kiều Hỷ vẫn không rõ sự tình , "Đáng tiếc cái gì?"
Mười ngón tay của Diệp Hiên Viên đưa ra, khẻ nắm lấy khuông mặt đang vui mừng cười như hồ ly của cô ta nói, "Đáng tiếc, tôi ghét loại phụ nữ không biết điều!"
Diệp Hiên Viên mạnh mẽ đứng dậy, đẩy người phụ nữ trên người ra, vẻ mặt ghê tởm nói, "Vừa bắt đầu, tôi đã nói qua, tôi giúp cô đoạt lại Kiều thị, cô giúp tôi lấy được cô gái tôi muốn, mọi người hỗ trợ lẫn nhau. Thế nào mà hiện tại Kiều thị đã tới tay rồi, liền đem chủ ý đánh tới trên người của tôi, cô là chê mạng cô quá dài hay là chê mạng của Kiều thị quá dài!"
Kiều Hỷ vẫn giãy giụa, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ tất cả đều trở nên dữ tợn, "Em không tin, em không tin anh vì một cô gái ngu xuẩn làm nhiều chuyện như vậy, em cũng không tin anh đối với em không có một chút dục niệm. Nếu bàn về trình độ học vấn, em hơn xa đứa con gái còn chưa tốt nghiệp cấp hai trung học! Nếu bàn về vóc người, em còn mê người hơn nhiều so với một đứa con gái còn chưa trổ mã hết! Nếu bàn về gia thế, em đường đường là tiểu thư Kiều thị vẫn còn hơn xa so với một cô nhi sống kí sinh ở Nguyễn gia, hạn gái như cô ta chỉ biết leo lên giường của đàn ông thôi. . . . . ." (trời ơi tự sướng vừa phải thôi tức quá nói nữ 9 ko đáng 1 xu )
"Bốp. . . . . ." Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Kiều Hỷ dường như không thể tin vuốt mặt của mình, lắp bắp nói: "Anh đánh tôi. . . . . . Anh cư nhiên đánh tôi. . . . . ."
Diệp Hiên Viên thổi tay một cái, không thèm để ý chút nào, "Kiều Đại tiểu thư, cô cũng coi như là có đi học, xin chú ý cách dùng từ. Chuyện trong nhà tôi còn chưa tới phiên người ngoài như cô càn rỡ."
"Anh —— Diệp Hiên Viên —— anh " Kiều Hỷ vuốt mặt, cắn răng nghiến lợi giọng căm hận nói: "Diệp Hiên Viên, anh sẽ hối hận. . . . . . Anh sẽ phải hối hận. . . . . .Đồ mà Kiều Hỷ tôi không có được người khác cũng đừng hòng có được. . . . . ."
"Hừ. . . . . ." Diệp Hiên Viên cười lạnh một tiếng, "Ở trong thế giới của tôi không có hai chữ hối hận. Đúng rồi, cô không phải là muốn vọng tưởng dùng những thứ thủ đoạn bất chính đi đối phó Miên Miên chứ, cái giá này cô không trả nổi đâu, chuyện trong bữa tiệc đính hôn năm đó có Tần Nhật Sơ giúp cô trả giá, cô không phải lại muốn tự đường chết chứ. Ha ha. . . . . . Cô không phải là không biết tôi có dư thủ đoạn đối phó với một con chó nhà có tang chứ."
Mở cửa, Diệp Hiên Viên hướng má Lâm đang đứng yên bên cạnh đợi lệnh phân phó nói: "Vú Lâm, tiễn khách. Còn nữa..., về sau không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép Kiều tiểu thư đến gần cửa lớn dù chỉ một bước!"
Má Lâm vừa nghe, vui mừng theo lệnh đi tới, hướng về phía cô gái đang ngồi trên đất bộ dạng nhếch nhác, lạnh lùng nói: "Xin mời! Kiều tiểu thư!"
Kiều Hỷ giùng giằng bò dậy, hướng về phía bóng lưng của Diệp Hiên Viên đang dần xa oán hận nói: "Diệp Hiên Viên, một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận vì đã đối với tôi như vậy."
Má Lâm ở một bên giọng lạnh giọng nói: "Kiều tiểu thư, tôi khuyên cô đừng nên làm con cóc há miệng rộng, giọng điệu quá lớn! Bằng bản lảnh thiếu gia nhà tôi, muốn chỉnh một cái Kiều gia nho nhỏ chẳng qua là dễ như đánh vỡ một đĩa đồ ăn."
Kiều Hỷ bị nói trúng chỗ yếu, nhất thời khuông mặt thay đổi từ tím xanh rồi đến hồng, cuối cùng rốt cuộc dậm chân một cái, tức giận rời đi.
Má Lâm nhìn thân ảnh cực kỳ tức giận biến mất ở cửa lớn, mới khẽ thở dài, xoa xoa tay, đi vào phòng.
Trước kia thấy thiếu gia trái tim băng giá tàn nhẫn , bà còn thấy có chút không yên, ngược lại hiện tại cảm giác rất thoải mái. Ai kêu cô gái này tự cho là đúng, tưởng mình là Nữ Chủ Nhân trong nhà này, cả ngày cứ tác oai tác quái, hiện tại rốt cuộc cũng tống cổ được cái ác khí này đi. Hô, thật là thoải mái cả người!
Miên Miên tiểu thư, có một người đàn ông tàn nhẫn như thế này dịu dàng bảo vệ cô, cô sẽ được hạnh phúc thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]