Cô nhìn đám người đi lại trên đường phố, không có mục đích đi dạo khắp nơi. Buồn cười cô ngày hôm qua vẫn còn vì anh hai không ở nhà mà không muốn về nhà, mà hôm nay, lại là bởi vì anh hai ở nhà mà không dám về nhà.
Cuộc sống thật là vở kịch a, khó trách có người nói cuộc đời như một vở kịch, mỗi người đều ở đây trên võ đài của mình vung vẫy thanh xuân cùng tinh lực, mỗi người diễn một nhân vật khác nhau, sau đó ở các hoàn cảnh khác nhau diễn các vai khác nhau của cuộc sống.
Cúi đầu nhìn qua vết thương trên tay ghim thành nơ con bướm , âm thầm thở dài một tiếng, trên võ đài cuộc đời của mình rốt cuộc cô phải diễn nhân vật nào đây.
Đêm từ từ rơi xuống , phương xa từ từ nhà nhà đã lên đèn.
Trên đường cái người đi đường trỡ nên thưa thớt, không khí lạnh như băng, bội cảm thê lương.
Mọi người khi mệt mỏi đều có một mái nhà để về nghĩ ngơi, có thể bỏ xuống mọi bất an cùng áp lực của mình. Tại trong cái ngọn đèn nho nhỏ đó, có lẽ có cha mẹ từ ái ân cần, có lẽ có bằng hữu thiết tha an ủi, có lẽ còn có người thương dịu dàng an ủi, tóm lại nới ngôi nhà nhỏ đó làm nơi thật ấm áp, làm cho người ta thật hâm mộ.
Nhưng là, cô còn một nơi như thế để về sao?
"Tiểu đáng yêu, làm sao em ở chỗ này?" Sau lưng truyền đến một thanh âm
nghi ngờ xen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710780/quyen-2-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.