Theo như vú Lâm nói lại, sau sự kiện bắt cóc lần đó, thần trí cũng như nhận thức của cô bị rối loạn, hầu như không lúc nào bình thường, tình trạng đó kéo dài đến ba tháng. Bản thân cô thì chỉ nhận thức mỗi mình anh hai, cũng chỉ để ý tới anh hai, mỗi ngày mặt dày mày dạn quấn lấy anh, ăn uống cũng là cùng nhau, ngủ cũng muốn anh ôm mới có thể ngủ yên ổn, ngay cả khi tắm cũng muốn anh đứng ngoài cửa canh chừng mới yên tâm. (==’ Sức chịu đựng của anh thật tốt).
Miên Miên cắn một miếng bánh pudding mềm mềm, có chút nghi ngờ, cô lại là một người ưa gây phiền phức như vậy ư? Anh tại sao lại không có tức giận ném cô ra khỏi phòng như ngày xưa?
Nhớ tới thời điểm trước năm mười ba tuổi, cô mỗi ngày đều cùng anh ngủ chung, cho đến một buổi sáng nọ, anh vác một bộ mặt u ám đen thui thẳng tay xách cô ra ngoài cửa, phán xuống một câu xanh rờn rằng buổi tối không cho phép cô tới phòng anh ngủ nữa.
Làm cho cô luôn mang bộ mặt ngây thơ vô tội chạy theo anh hỏi lí do, khiến người luôn luôn tỉnh táo như anh lại phản ứng giống như là con mèo bị giẫm đuôi, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, lớn tiếng quát: “Không được chính là không được! Không có lí do gì hết!” (hắc hắc anh mờ ám nha)
Nói xong còn nhẫn tâm đóng cửa cái rầm trước mặt cô.
Cô bởi vì đôi chân trần đang chạm vào sàn nhà lạnh như băng mà cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-chi-luyen/2710697/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.