Trình Thiếu Khanh biết cô nói gì, anh đặt bát cháo xuống dưới bàn, nụ cười ấm áp ấy như xoa dịu đi trái tim vỡ nát của Chu Linh Vân. Anh vuốt nhẹ lên mái tóc óng mượt ấy, khẽ nghiêng đầu.
“Có gì mà nực cười? Vân Vân của chúng ta trước giờ mạnh mẽ lắm, không vì mấy chuyện nhỏ này mà buồn đâu, đúng chứ?”
Chu Linh Vân cuối cùng cũng dũng cảm ngước lên nhìn anh. Trình Thiếu Khanh sau bao năm vẫn mãi như vậy, nụ cười ấm áp ở trên môi luôn khiến cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tuy rằng gáng nặng trong lòng chưa thể trút bỏ hết, Chu Linh Vân tạm thời coi như lấy lại được tinh thần. Sau sự cố hôm nay, cô càng không dám ngược đãi bản thân mình, không dám để cho thai nhi vì mình mà bị ảnh hưởng.
“Cảm ơn anh.”
Cô cố vẽ ra một nụ cười gượng gạo. Từ khi Lục Sở Viêm sở xảy ra tai nạn, Chu Linh Vân đã không khi nào có thể cười được. Bây giờ cố gắng mới thấy đến cười một cái thôi cũng thật khó khăn.
“Vậy bây giờ ăn uống được chưa? Có muốn nhịn nữa không?”
Chu Linh Vân gật đầu, Trình Thiếu Khanh đã chủ động muốn bón cháo cho cô. Hiện tại cô vẫn chưa thể thoát khỏi hình bóng của Lục Sở Ngạo cho nên có chút kiêng dè, nhẹ nhàng từ chối.
“Để em tự làm.”
Cô gượng người ngồi dậy thôi cũng khó khăn, Trình Thiếu Khanh phải đỡ cô tựa vào đầu giường bệnh. Anh cẩn thận kéo chăn lên bụng, sau đó cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579876/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.