Khóe mắt của Lục Sở Ngạo không biết từ bao giờ đã đỏ au, tia máu trong mắt cũng dần chằng chịt như một con thú dữ. Anh ta hung hãn tiến đến chỗ của Chu Ninh Sương, bóp chặt lấy cần cổ đầy những dấu vết hoan ái của cô ta.
“Cô rốt cuộc đã lừa tôi cái gì? Mau nói! Mau nói!”
Chu Ninh Sương bị bóp chặt đến nghẹt thở, hai tay không ngừng đẩy Lục Sở Ngạo ra khỏi người mình. Cô ta dường như cảm nhận được Tử Thần đang đứng ở ngay trước mặt, thật may rằng khi sắp không thở được nữa, Lục Sở Viêm liền chạy đến kéo cô về bên mình.
“Sở Ngạo, mày điên rồi!”
Lục Sở Ngạo trong mắt cũng không còn chứa nổi người anh khốn kiếp này, anh giơ tay đấm vào má hắn ta, nghiến răng hỏi lại.
“Mau nói! Tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi!”
Chu Ninh Sương giữ lấy cổ mình ho không ngớt, cô ta bị ánh mắt như hổ dữ ấy dọa chợn tím mặt, không thể không mở miệng trả lời.
“Chu Linh Vân cô ta… cô ta vì để trả thù Lục gia nên… nên mới lợi dụng anh, tạo thai giả, làm Lục gia mất mặt… Cô ta hại anh bị tai nạn… hại anh mất đi trí nhớ.”
“Vậy tình cảm của chúng ta mà trước kia cô từng nói… đều là giả?” Cả cơ thể Lục Sở Ngạo run lên bần bật, anh siết chặt tay đến mức nổi gân cuồn cuộn lắng nghe câu trả lời.
Chu Ninh Sương chầm chậm muốn gật đầu, nhưng cũng vạn phần lo sợ sẽ bị giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579870/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.