Đến bữa ăn, cho dù không có chút khẩu vị nào nhưng Trình Thiếu Khanh vẫn gắp cho cô một đĩa thức ăn đầy. Đến một hạt cơm cô cũng không bỏ vào miệng.
Ban đầu, Trình Thiếu Khanh còn khá kiên nhẫn với cô, nhưng càng như vậy, Chu Linh Vân càng tỏ ra lạnh lùng xa cách. Những món ăn mà ăn ta làm đúng là cách xa đồ Lục Sở Ngạo nấu cả vạn dặm.
“Ăn đi.”
Trình Thiếu Khanh bóc sẵn một con tôm đưa lên miệng cho cô, nhưng Chu Linh Vân cứ luôn né tránh không muốn mở miệng. Đạt đến giới hạn cuối cùng, tròng mắt của Trình Thiếu Khanh đỏ au những tia máu, anh đập mạnh chặt tay xuống bàn, quát lớn khiến người trong nhà ai cũng giật mình.
“Ăn!”
Chu Linh Vân vậy mà vẫn bình thản không một chút biến động, cô từ từ đẩy tay anh ra, chỉ gắp phần cơm của mình từ tốn ăn. Cô biết Trình Thiếu Khanh sẽ không dám làm gì cô cho nên mới ngông cuồng như vậy, nhưng hiện tại thì quả thật.
Ngoại trừ bất lực thu tay về, Trình Thiếu Khanh chẳng còn cách nào khác.
Bên ngoài, tiếng chuông cửa vang lên không ngớt. Âu quản gia ngó xem tình hình liền quay lại báo cáo.
“Thiếu gia, hình như là Lục tổng.”
Nghe thấy cái tên ấy, gương mặt của Chu Linh Vân lập tức biến sắc. Trình Thiếu Khanh không mất quá nhiều thời gian để nhận ra được sự bất thường này, liền kéo theo cô ra ngoài.
“Bỏ tôi ra… tôi… tôi không muốn ra đó.”
Trình Thiếu Khanh nhếch miệng cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579288/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.