Đối với một người vừa phải trải qua chuyện đau khổ nhất mà nói việc phải trở nên vui vẻ quả thật không dễ dàng gì. Nhất là khi Chu Linh Vân đã phải chứng kiến hai mạng người vì mình mà mất.
Cô đã cố luyện tập nụ cười của mình cho thật tươi, nhưng dường như nó khó hơn cô tưởng tượng.
Sáng sớm hôm sau, Trình Thiếu Khanh đến kiểm tra Chu Linh Vân như mọi ngày. Vừa đến cửa hắn liền ngạc nhiên khi dì An từ trong phòng đi ra với bát cháo trống rỗng. Nếu là mọi ngày đáng nhẽ Chu Linh Vân đã không động đến một miếng nào.
Trình Thiếu Khanh đi vào phòng, hắn đi từ hết bất ngờ này qua bất ngờ khác. Chu Linh Vân đầu tóc gọn gàng ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, làn gió nhẹ thổi qua khiến tóc cô bay nhẹ, lớt phớt trên gương mặt đã có chút hồng hào.
Bàn tay của Chu Linh Vân run rẩy nắm chặt lại, ẩn sau trạng thái tươi tỉnh ấy là một sự lo sợ đến thắt tim.
“Linh Vân, em chịu ăn rồi sao?”
“A…”
Giọng nói của Trình Thiếu Khanh đột ngột tới gần làm cho Chu Linh Vân vô thức giật bắn người. Với người đàn ông này, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng chưa bao giờ cô hết lo sợ, cùng với chút ghê tởm khi hắn lại gần.
Nhìn thấy bộ dạng ấy của cô, Trình Thiếu Khanh không miếng cưỡng mà lùi lại phía sau. Cũng đúng, để Chu Linh Vân bình tĩnh lại cần phải có chút thời gian.
“Như vậy là tốt rồi. Anh… đến công ty trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-ky-2/2579265/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.