Chương trước
Chương sau
Tri Nhạc lắc đầu, cậu đặt khung ảnh xuống rồi đi thăm thú căn phòng.

Đây là phòng ngủ của Thẩm Trình khi hắn còn nhỏ, sau đó hắn xuất ngoại thì phòng này vẫn luôn để không, giờ Thẩm Trình về nước thì lại sống ở nơi khác, thỉnh thoảng mới về đây ở nên không trang trí lại, nội thất trong phòng vẫn ý như lúc trước, không khác chút nào.

Ánh mắt Thẩm Trình di chuyển theo Tri Nhạc. Thấy Tri Nhạc đi đến trước cửa sổ cạnh giá sách, chỉ vào mô hình con tàu nho nhỏ bày trên giá, cậu nhìn một lát rồi nói: “Khi em còn bé, cũng có cái này.”

Thẩm Trình liếc mắt nhìn, hắn không nhớ rõ lắm đây là đồ chơi năm hắn mấy tuổi, thế mà chưa vứt đi.

Tâm tư giờ phút này của Thẩm Trình không đặt trên chuyện này, hắn tùy ý nói: “Không phải trí nhớ của em không tốt à, nhớ rõ cả đồ chơi lúc nhỏ luôn?”

“Có, nhớ rõ.” Tri Nhạc đáp.

Cậu còn muốn ngắm chỗ khác nữa nhưng lại bị Thẩm Trình gọi lại.

“Tri Nhạc, lại đây.”

Tri Nhạc đi qua, Thẩm Trình vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Tri Nhạc ngoan ngoãn ngồi xuống sát cạnh Thẩm Trình.

Tri Nhạc nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình, tựa như đang yên lặng hỏi hắn gọi mình làm gì.

Thẩm Trình cũng nhìn Tri Nhạc.

Cả ngày hôm nay họ đều ở cùng nhau, nhưng mà cả ngày Tri Nhạc đều ở cạnh Giang Thiện Nguyên, ngay cả trên bàn cơm cũng ngồi cạnh Giang Thiện Nguyên. Hai ông cháu nói với nhau không ít, lời cậu nói với Thẩm Trình lại chẳng được mấy câu.

“Chuẩn bị phòng phòng ngủ cho khách cho em rồi” Thẩm Trình nói: “Ở ngay đối diện phòng anh thôi, không khác bên biệt thự lắm. Buổi tối có chuyện gì thì có thể gọi anh.”

‘Ơ phòng cho khách á, em muốn, ngủ cùng anh cơ’, Thẩm Trình chắc mẩm Tri Nhạc sẽ không vui, dù sao dạo gần đây họ đều ngủ cùng nhau, cả hai đã quen rồi. Thẩm Trình đã chuẩn bị sẵn lời giải thích và thuyết phục cậu rồi. Chúng ta còn chưa chính thức kết hôn, có người lớn ở đây thì chia phòng ngủ mới là phải phép. Phòng ngủ của em ở ngay đối diện thôi, không xa đâu, đừng sợ. Buổi tối anh không khóa cửa cũng không tắt máy, lúc nào cần cũng có thể gọi anh. Nếu vẫn không được thì anh có thể ngủ cùng em một lát thôi, đợi em ngủ say thì anh lại về đây…

“À, phòng cho khách ạ?” Giọng Tri Nhạc vang lên, “Không cần đâu ạ, em ngủ cùng, ông nội.”

Căn phòng lặng như tờ.

Hình như bầu không khí hơi trì trệ.

“Anh ơi?” Tri Nhạc thấy không đúng lắm: “Anh làm sao thế?”

Vẻ mặt Thẩm Trình không một gợn sóng, hắn nói: “Ông của em ngủ trong phòng cho khách ở tầng một.”

“Đúng rồi, bởi vì chân của ông nội, không tốt, không tiện, lên tầng.” Tri Nhạc rất thấu hiểu.

Thẩm Trình không nói gì.



Hồ nước bên ngoài vọng lại tiếng ếch kêu, tiếng động vang lên trong đêm rõ vô cùng ràng nhưng không ồn ào, nó khiến căn phòng càng thêm yên lặng.

Ánh mắt Thẩm Trình nặng nề, hình như hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ ngồi yên, mặt vô cảm nhìn Tri Nhạc chăm chú.

Tri Nhạc:?

“Cuối cùng thì vẫn cứ là trao sai người.”

Bỗng Thẩm Minh xuất hiện ngoài cửa, trên tay cầm đài radio kiểu cũ không biết lôi từ đâu ra, tiếng kịch ê ê a a truyền qua loa, anh đi qua trước cửa, vừa đi vừa nói lời sâu xa.

“Ấy, hai đứa còn chưa ngủ à?” Thẩm Minh hỏi, cười tủm tỉm rồi đi.

Thẩm Trình bóp trán, vừa nhìn thấy Thẩm Minh thì trong đầu hắn tự động nhảy ra một câu nói, cuối cùng cũng không nhịn được.

“Có ông nội là quên anh trai, hửm?”

Tri Nhạc: “Hả?”

“He he he.” Thẩm Minh lại phát ra tiếng cười kiểu diễn tuồng, bả vai run lên vì nhịn cười, anh vác theo radio lướt qua cửa thêm lần nữa.

“Cút!”

Viu một cái, theo sau tiếng Thẩm Trình quát là một cái gối bay ra ngoài, sượt qua gáy Thẩm Minh, rơi xuống sàn ngoài hành lang.

Tiếng đài radio đã di xa.

“Đừng đánh nhau mà.” Tri Nhạc bị dọa giật mình, cậu nhanh chóng chạy ra nhặt gối lên, phủi mấy cái rồi cất lại chỗ cũ, nghiêm túc nói với Thẩm Trình.

Khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của Thẩm Trình khẽ giật giật. Ngón cái và ngón trỏ nhéo mạnh vùng da giữa hai mày, Thẩm Trình giương mắt, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn Tri Nhạc.

Tri Nhạc cảm nhận được chun chút, cậu nắm chặt tay Thẩm Trình: “Anh ơi?”

Giọng nói xen lẫn chút dè dặt.

Thẩm Trình nhướng mày, chăm chú nhìn Tri Nhạc, vừa như trừng phạt lại như bất đắc dĩ, hắn hơi dùng sức bóp mặt Tri Nhạc. Tri Nhạc bị đau, kêu một tiếng, cậu che mặt lại, trợn tròn hai mắt.

Thẩm Trình nhanh chóng buông tay, nói: “Được rồi, không có việc gì nữa, em đi ngủ đi.”

Tri Nhạc bụm mặt, ồ một tiếng.

“Đừng nói chuyện với ông em mãi nữa, ông phải nghỉ sớm, biết chưa?” Thẩm Trình dặn dò.

Tri Nhạc gật gật đầu, bụm mặt, rời đi không quay đầu lại.

“Tri Nhạc ~”

Tri Nhạc đi đến chỗ ngoặt trên hành lang thì có có người khẽ gọi.

Tri Nhạc nhìn lại thì thấy Thẩm Minh đang đứng ở chỗ cầu thang vẫy tay với cậu, anh cười tủm tỉm, khẽ nói: “Tri Nhạc, lại đây.”

Tri Nhạc đi qua.

Thẩm Trình ngồi bên mép giường một lát, hắn giơ thay tháo đồng hồ ra để lên bàn, cạch một tiếng nho nhỏ.

Cùng lúc đó, cửa cũng truyền đến tiếng vang nhỏ.

Thẩm Trình ngẩng đầu thì thấy Tri Nhạc đã rời đi mà bất ngờ thay lại quay lại.

Khóe mắt Thẩm Trình giật lên, có lẽ tim hắn cũng nhảy nhót theo.

Thẩm Trình không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Tri Nhạc đi tới trước mặt mình, khóe miệng bất tri bất giác cong lên.



Tri Nhạc đứng yên trước mặt Thẩm Trình, cậu đứng thẳng lưng, nhìn chăm chú Thẩm Trình từ phía trên.

“Sao lại về đây rồi?” Thẩm Trình hỏi: “Không ở cùng ông nội, hay muốn cùng…”

“Anh đang ghen ạ?” Tri Nhạc cất tiếng: “Anh, vừa nãy anh, nói những lời đó, là vì đang ghen ạ?”

Nụ cười bên môi Thẩm Trình vụt tắt, thân thể hắn cũng dừng hình mấy giây.

Tri Nhạc quan sát sắc mặt hắn thật kỹ, ánh cậu ánh lên ý cười tựa như thấy thật thú vị.

“Vừa nãy em đụng phải ai?” Thẩm Trình híp hai mắt lại: “Nói thật.”

Tri Nhạc bèn khai thật: “Thẩm đại ca.”

Thẩm Trình gật đầu, ánh mắt tăm tối khó dò.

Tri Nhạc đắm chìm trong việc quan sát của mình, vẫn cứng đầu hỏi: “Đúng không, anh ghen tị.”

Vẻ mặt Thẩm Trình lạnh nhạt, hắn không nói gì.

Tri Nhạc cười rộ lên, “Ghen, hi hi, ghen.”

Thẩm Trình: “Giang Tri Nhạc ——”

Hình như Tri Nhạc cảm thấy rất buồn cười, cậu vẫn cười cười, nói tiếp: “Dáng vẻ khi ghe của anh, rất…”

Thẩm Trình: “Giang, Tri, Nhạc.”

Thẩm Trình như dự đoán được gì đó, cất tiếng ngăn cậu lại. Nếu được Thẩm Minh “chỉ điểm” thì lời tiếp theo nhất định không phải cái gì êm tai cho cam, sao Thẩm Minh có thể bỏ lỡ cơ hội chế nhạo hắn tốt thế này được chứ.

Tri Nhạc bị ngắt lời, dừng một chút như bị quấy nhiễu, cậu nhìn Thẩm Trình một lát rồi lại cười.

“Dáng vẻ anh trai ghen, rất đáng yêu đó.”

Tri Nhạc cười tươi nói nốt câu kia, tựa hồ rất vui vẻ. Thực ra lời Thẩm Minh dạy cậu là: Dáng vẻ lúc anh ghen rất buồn cười.

Tri Nhạc không cảm thấy nó buồn cười, sau khi biết Thẩm Trình đang ghen thì không hiểu sao cậu lại thấy có vẻ Thẩm Trình lại lôi cuốn hơn, đẹp trai hơn, cũng đáng yêu hơn.

“Tối hôm nay thì, ở cùng ông nội. Ngày mai, sẽ ngủ cùng anh mà.” Tri Nhạc nói khẽ, giọng hơi có vẻ dỗ dành, cậu nói: “Anh đừng ghen nhé, đừng nóng giận.”

Khóe mắt Thẩm Trình lại giật lên, hắn đang định đáp lời thì Tri Nhạc khom lưng cúi người, đầu gối cậu cụng vào đầu gối của Thẩm Trình, chóp mũi chạm vào chóp mũi Thẩm Trình, cánh môi mềm lại hôn lên môi Thẩm Trình.

Nhẹ nhàng cọ cọ rồi rời đi.

“Ngày mai là ở cùng nhau rồi đây. Anh, anh ngoan nhé.”

Tri Nhạc rời khỏi phòng, lần này là đi thật.

Thẩm Trình ngồi bên đầu giường, mãi vẫn chưa cử động, thật lâu sau hắn mới duỗi tay khẽ vuốt môi, cúi đầu cười.

Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau ăn sáng ở nhã cũ Thẩm gia. Hôm nay ai cũng phải đến công ty nên không thể tiếp chuyện Giang Thiện Nguyên tiếp được. Giang Thiện Nguyên biết họ bận rộn, bảo họ đừng bận tâm, cũng đừng lo lắng, có Tri Nhạc ở đây là đủ.

“Anh họp xong rồi về. Đến lúc đó sẽ ra ngoài đi dạo cùng em.”

Tuy về cơ bản Thẩm Thái Viễn đã lui về sau màn, nhưng mỗi năm ông vẫn phải tham gia mấy cuộc họp cổ đông quan trong. Cuộc họp của mấy tháng nay ông đã không tham gia rồi, giờ ông đã về, vừa hay có cuộc họp, còn là cuộc họp của cả hai bên phía nam và phía bắc, dù thế nào ông cũng phải tham gia.

Vì vậy ăn sáng xong, Thẩm Thái Viễn và Thẩm Minh xuất phát từ nhà cũ đi thẳng đến công ty, Thẩm Trình lại đưa Tri Nhạc và Giang Thiện Nguyên về biệt thự trước rồi mới đi.

“Trước hết em cứ đưa ông nội đi tham quan nhé.” Tri Nhạc tiễn Thẩm Trình ra cửa, Thẩm Trình thấp giọng nói: “Anh sẽ về sớm. Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé.”



Tri Nhạc biết tối nay cả Thẩm Thái Viễn và Thẩm Minh đều sẽ tới, trong nhà sẽ náo nhiệt như hôm qua vậy, cậu bèn cười thật tươi đầy chờ mong, đáp: “Anh về sớm nha.”

Thẩm Trình xoa đầu Tri Nhạc, hắn hôn lên trán cậu một cái rồi đi.

Hắn ra đến sân, quay đầu lại thì thấy Tri Nhạc vẫn đứng đó thì vẫy tay với cậu, ý bảo cậu vào nhà đi, Tri Nhạc cũng vẫy vẫy tay, cười thật tươi.

Chị Lưu bưng trà và điểm tâm lên, Tri Nhạc ngồi ăn cùng Giang Thiện Nguyên một lúc rồi đưa ông đi dạo quanh nhà. Hôm nay trời u ám như sắp mưa, mây đen giăng kín trời, thời tiết oi bức, trong nhà mở hệ thống điều hòa nên vẫn mát mẻ.

Tri Nhạc cùng Giang Thiện Nguyên đi dạo một vòng quanh hồ, cậu chỉ cho ông xem mấy chỗ trong sân, hai con chú chó phe phẩy đuôi đi theo sau hai người.

Giang Thiện Nguyên vừa nghe vừa gật gù, thỉnh thoảng lại nhìn Tri Nhạc.

Hôm nay hai ông cháu mới thực sự ở cạnh nhau, hôm qua còn có những người khác, tối đó ông lại ngủ li bì, chưa nói chuyện kỹ càng với Tri Nhạc. Giang Thiện Nguyên có rất nhiều điều muốn hỏi Tri Nhạc, nhưng giờ lại thấy có vẻ không cần hỏi làm gì nữa.

Ông có thế thấy Tri Nhạc sống ở Thẩm gia rất tốt.

Ông yên tâm với nhân phẩm của người Thẩm gia, đây cũng là nguyên nhân ông giao Tri Nhạc cho họ, bây giờ xem ra quyết định đó là đúng đắn.

Lại nhìn Thẩm Trình và Tri Nhạc, hình như tiến triển của hai đứa khá tốt.

Đi một lát thì Giang Thiện Nguyên mệt, Tri Nhạc dìu ông vào nhà.

Tri Nhạc đưa Giang Thiện Nguyên về phòng ngủ của mình để ông ngủ một lát.

“Đây là phòng, của con.”

Tri Nhạc nói, sau đó phát hiện mình quên mang nước lên thì chạy xuống nhà lấy nước.

Giang Thiện Nguyên đứng trước cửa sổ nhìn quanh phòng, trong phòng đều là đồ của Tri Nhạc, vừa nhìn đã biết là chính tay cậu sắp xếp, thói quen bày biện giống như lúc trước ở nhà như đúc.

Giang Thiện Nguyên không nhịn được cười, ở điểm này thì Tri Nhạc sẽ không khiến người khác phải nhọc lòng.

Ánh mắt của ông dừng lại trên quyển vở đặt trên bàn sách, vừa nhìn đã biết đây là nhật ký của Tri Nhạc, xem ra trong khoảng thời gian này Tri Nhạc vấn rất tự giác tuân thủ thói quen lúc trước.

Giang Thiện Nguyên tiến tới, cầm sổ nhật ký lên.

Trước mặt ông, Tri Nhạc không có bí mật nào, trước kia Giang Thiện Nguyên còn đứng bên cạnh xem cậu viết, cậu viết xong thì ông sẽ kiểm tra chính tả giúp cậu, sau này Tri Nhạc lớn lên thì cũng ít giám thị, thỉnh thoảng ông mới xem một chút. Nhật ký của Tri Nhạc cũng chỉ ghi lại cuộc sống hàng ngày mà thôi, không có cái gì là chuyện có thể xem hay không thể xem. Hai ông cháu chưa từng quá để tâm tới chuyện này.

Giang Thiện Nguyên mỉm cười, tiện tay mở nhật ký ra.

Mới xem được hay trang thì sắc mặt ông đã biến đổi ngay tức khắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.