Chương trước
Chương sau
Nơi đầu tiên Thẩm Trình đưa Tri Nhạc tới là trung tâm thương mại gần đó, trung tâm thương mại cách Thẩm gia không xa, sau này Tri Nhạc quen thuộc hơn tự đi cũng tiện, gần đây công ty mới đầu tư vào hạng mục bách hóa cùng rạp chiếu phim, thỉnh thoảng Thẩm Trình cũng đi kiểm tra, xong việc thì đồng hành cùng Tri Nhạc, vừa hay vẹn cả đôi đường.

Lần đầu đi còn định để tài xế về đón, Thẩm Trình nghĩ đoạn, điều chỉnh thời gian, tự mình về Thẩm gia đón người.

Tri Nhạc đứng ở cửa, hai mắt sáng ngời, ẩn chứa sự chờ mong cùng bất an mơ hồ.

“Ra ngoài không được chạy loạn,” trước khi xuất phát, Thẩm Trình dặn dò mấy câu: “Lúc tôi không ở đó, tài xế sẽ ở cùng cậu.”

Tri Nhạc nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Trình còn chưa xong việc, đang không ở công ty, không tiện để Tri Nhạc đi theo, sợ cậu chán, nên để cậu chờ trong xe, nhìn ngắm người đi đường cùng phong cảnh bên ngoài, hoặc vào cửa hàng uống gì đó, sẽ không buồn.

Thẩm Trình định để chị Lưu hoặc một ai đó ở cùng cậu mọi lúc, nhưng lại bị Tri Nhạc từ chối.

“Không thể để người khác đi theo, mãi đâu” Tri Nhạc nói: “Em sẽ không chạy loạn đâu mà.”

Thẩm Trình hơi trầm ngâm, cuối cùng bàn giao với tài xế, dù Tri Nhạc đi đâu, làm gì, y đều phải theo sát, để ý.

Trên thực tế, biểu hiện của Tri Nhạc vượt xa mong đợi của Thẩm Trình.

Đường phố ở khu thương mại người đến người đi, ra ra vào vào, Tri Nhạc ngồi trong xe đỗ ở góc đường, nhìn dòng xe qua lại như thoi đưa ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.

Tài xế Tiểu Lưu là một người trẻ tuổi, không ngồi yên được, xuống xe đi đi lại lại, rít điếu thuốc, Tri Nhạc vẫn ngồi, không ra ngoài, hướng mặt ra ngoài cửa sổ, yên lặng chăm chú nhìn mọi người bên ngoài.

Thẳng đến khi Thẩm Trình xong việc.

“Em không chạy loạn.” Tri Nhạc nói.

Thẩm Trình nhướng mày, gật đầu, “Tốt lắm. Bây giờ muốn đi đâu, đưa cậu đi.”

Tri Nhạc nhìn trung tâm thương mại, ý là trước hết cứ đi dạo đã.

Thẩm Trình cởi cổ áo sơ mi, cởi áo khoác tây trang, đổi cái áo khoác khác thoải mái hơn, phía xa có mấy quản lý cấp cao và nhân viên của trung tâm, thấy Thẩm Trình chưa đi nên cũng không dám tự tiện đi trước, còn đang chờ ở cửa. Mãi đến khi Chu Huy nhận được chủ thị, báo cho họ rằng Thẩm Trình chỉ làm việc tư thôi, bấy giờ bọn họ mới sôi nổi giải tán.

Thẩm Trình đưa Tri Nhạc vào trung tâm thương mại.

Phản ứng của Tri Nhạc cũng không mãnh liệt như tưởng tượng, tuy cậu sợ người lạ, nhưng không tránh như tránh rắn rết. Trong trung tâm đèn đuốc lộng lẫy, ồn ào náo nhiệt, người tới người lui, vẻ mặt Tri Nhạc căng thẳng, vô cùng khẩn trương, nhưng không hề có ý lui bước.

“Muốn nắm tay không?” Thẩm Trình luôn để ý tới vẻ mặt và động tác của Tri Nhạc.

Tri Nhạc lắc đầu.

Ông nội từng nói với cậu, ở ngoài cố gắng đừng lôi lôi kéo kéo với người khác. Cậu đi sát Thẩm Trình, cánh tay cũng dán chặt vào tay hắn. Nhìn qua thì dáng vẻ này sẽ hơi quái dị, nhưng trong trung tâm thương mại đâu đâu cũng là người, người ta kề vai sát cánh, cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng hiếm gặp, sẽ không khiến người ta thấy quá kỳ lạ.

“Nếu không thoải mái thì nói cho tôi.” Thẩm Trình nói.

Tri Nhạc vẫn lắc đầu.



Cậu chỉ căng thẳng thôi, còn có thể khắc phục được. Dũng cảm lên chút nữa là có thể khắc phục rồi. Hơn nữa cậu không đi một mình, còn có Thẩm Trình ở đây nữa, không phải sợ.

Thẩm Trình đồng hành cùng Tri Nhạc đi dạo không có mục đích, đi thang máy lên từng tầng một. Dần phát hiện, chỉ cần người lạ không đứng quá gần, không phải giao tiếp một mình với người lạ, Tri Nhạc sẽ yên ổn không có chuyện gì.

Lần đầu ra ngoài, hai người cứ tùy ý đi dạo ngắm nghía như vậy, không làm gì hết, nhưng lần này thuận lợi chính là cơ sở tốt cho sau này.

Về sau Thẩm Trình luôn cố gắng dành thời gian, chỉ cần có chút rảnh rỗi, hắn sẽ đưa Tri Nhạc ra ngoài.

Nếu xong việc sớm, Thẩm Trình sẽ tự mình về nhà đón, nếu muộn chút mới tan làm thì để tài xế đưa Tri Nhạc đến địa điểm đã hẹn, hai người hội họp.

Chỉ là tạm thời không có cách nào đến nơi quá xa, có những nơi không hợp với Tri Nhạc lắm, trước mắt chỉ có thể chọn mấy nơi như trung tâm thương mại, phố xá xung quanh hoặc công viên.

Nhưng đối với Tri Nhạc, như vậy đã đủ lắm rồi.

Cảnh phố thị phồn hoa náo nhiệt, ánh đèn sặc sỡ rực rỡ, chiếu vào đôi mắt đen láy của Tri Nhạc, khiến cậu hoa cả mắt. Nơi đây không có cảnh núi non mênh mông như quê nhà, nhưng lại có vẻ phồn hoa của chốn đô thị, còn to lớn hơn trấn trên nhỏ bé nơi quê nhà nhiều, sự khẩn trương và thấp thỏm của Tri Nhạc dần bị thay thế bởi sự mới lạ và ngỡ ngàng, cậu cũng dần thả lỏng.

Phía trước tiệm trà sữa là một hàng dài, Tri Nhạc nhìn, dừng chân lại.

“Muốn uống thì mua thôi.” Thẩm Trình nói.

Lúc trước mua đồ ở ngoài đều là tài xế hoặc Thẩm Trình mua, sau đó lại để Tri Nhạc chậm rãi tự làm. Mấy việc đó cậu có thể làm, chỉ là không tự nhiên thuần thục như người bình thường thôi.

Ban đầu Thẩm Trình sẽ đi theo bên cạnh Tri Nhạc, sau đó dần dần lui sang một bên, đứng chờ cách đó không xa.

Tri Nhạc đã đi đến giữa hàng.

Cậu mặc một cái áo len mỏng màu trơn, lưng đeo balo màu xanh lam, khẩu trang màu đen che mất nửa gương mặt, để lộ đôi mắt đen nhánh trong veo, mái tóc tắm trong ánh đèn ban tối, mềm mại xõa tung trước trán, thoạt nhìn chẳng khác gì mấy sinh viên vừa tan tiết tự học buổi tối, ra ngoài dạo phố mua đồ ăn vặt.

Sắp đến lượt Tri Nhạc rồi, cậu hơi bồn chồn, quay đầu tìm Thẩm Trình.

Thẩm Trình đứng bên đường, ánh mắt đặt trên người Tri Nhạc, nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an và cổ vũ.

Đến lượt Tri Nhạc gọi món, động tác của cậu hơi chậm, cậu bất an nhưng vẫn chân thành nói xin lỗi với người ta.

Chị gái thu ngân bận rộn nhìn đến hai mắt của Tri Nhạc, không biết thì sao, toàn thân trở nên dịu dàng, vội nói không sao hết, cứ từ từ.

Tri Nhạc gọi cho mình một cốc, cho Thẩm Trình một cốc, Thẩm Trình cũng không khoái mấy món này, chỉ cầm trong tay, đi rồi đi, cuối cùng vẫn vào bụng Tri Nhạc.

Nơi bọn họ thường đến nhất vẫn là khu trung tâm thương mại lúc đầu kia, Tri Nhạc thích quảng trường ở đó nhất. Quảng trường to thật to kéo dài vạn dặm, tường thác nước được chiếu ánh đèn đủ mọi màu sắc, trên cầu thang thật dài cạnh đó là đầy rẫy những người đi đường mỏi chân ngồi xuống nghỉ ngơi, đối diện là tòa nhà có vẻ ngoài như đĩa bay đang phát quảng cáo của mấy bộ phim điện ảnh mới nhất.

Trên quảng trường người đến người đi, người trẻ tuổi trượt ván qua lại, trẻ con đuổi bắt ầm ĩ, già trẻ gái trai, tốp năm tốp ba nói chuyện trên trời dưới biển, vô cùng náo nhiệt.

Tri Nhạc nhìn bên này ngó bên kia, cái gì cũng hay, cậu xem mê mẩn. Thẩm Trình cởi áo khóa, có khi treo trên khuỷu tay, có khi lại để lên đùi, chân dài cong lên, lười biếng ngồi trên bậc thang, khí chất trên người từ trên xuống dưới đều lộ vẻ bất đồng với xung quanh, nhưng không tính là lạc quẻ.

Thẩm Trình lơ đễnh chăm chú nhìn cảnh phố phường và con người xung quanh, sau khi về nước hắn có rất ít cơ hội ra ngoài như thế này, nhờ Tri Nhạc mà gần đây hắn cảm nhận được một loại thú vui khác của con người.

Đôi khi Tri Nhạc sẽ đưa Tiểu Nhạc Tiểu Trình đi cùng.

Chàng trai trẻ đẹp trai dắt theo hai chú cún con lông xù xù, đứng trong buổi tối mùa xuân, đẹp như một bức tranh, rất thu hút ánh nhìn của mọi người.

Huống hồ hai nhóc cún còn thông minh ngoan ngoãn đến lạ.

“Ra ngoài phải ngoan, phải nghe lời, nếu không về nhà sẽ bị đánh đòn đấy.” Tri Nhạc cảnh cáo Tiểu Nhạc và Tiểu Trình trước.

Tri Nhạc cầm dây, ban đầu là người dắt chó, sau đó lại thành chó dắt người, Tiểu Nhạc Tiểu Trình rượt đuổi chạy nhảy tung tăng trên quảng trường. Chỉ chốc lát mọi người xung quanh đã thích chúng nó. Có người tới gần, Tri Nhạc sẽ cho chúng nó dừng lại.

Khi trẻ nhỏ vuốt ve chúng, Tri Nhạc thấy chúng không phản đối thì sẽ để đám trẻ làm quen với hai nhóc, sợ cún con dọa sợ hoặc làm đám trẻ bị thương, Tri Nhạc bèn bảo hai nhóc đừng cử động, hai cún con liền thực sự đứng bất động, tùy ý mọi người xoa tới xoa lui.

“Trời ạ, sao lại có thể ngoan như vậy chứ.”

Tri Nhạc chỉ đứng một bên, không hề lên tiếng.

Có người móc điện thoại ra, ban đầu chỉ chụp cún con đáng yêu, sau đó lại nhắm ống kính vào chủ nhân của cún.

Có lúc Tri Nhạc đeo khẩu trang, có lúc lại đội mũ lưỡi trai, che khuất mặt mày, chỉ để lộ môi hồng cùng mũi xinh, không thích nói chuyện, nhưng khi có người hỏi thì cậu cũng sẽ trả lời, chỉ nói mấy câu đơn giản, tốc độ nói khá chậm, gặp câu nào nghe không hiểu hay không biết trả lời thế nào thì mỉm cười xin lỗi, hơi cúi đầu, giống một thiếu niên thẹn thùng.

Trong mắt cậu luôn đong đầy thiện ý, chân thành, cùng chút xin lỗi.

Thẩm Trình không cách Tri Nhạc quá xa, Tri Nhạc ở bên ngoài và ở nhà hoàn toàn là hai loại hình thức khác nhau, Tri Nhạc cư xử đúng mực, gần như chưa để xảy ra sai lầm nào.



Điểm này, Giang Thiện Nguyên dạy rất tốt, mà Tri Nhạc làm cũng rất tốt, có thể nghĩ tới nỗ lực phía sau.

“Cún nhà anh đáng yêu quá.” một cô gái khen

“…… Cảm ơn.”

Tri Nhạc vẫn không quen giao tiếp cùng người lạ lắm, quay đầu tìm Thẩm Trình, Thẩm Trình ngồi trong đám người, khẽ gật đầu, Tri Nhạc thoáng yên lòng, nhẹ giọng cảm ơn đối phương.

“Tôi có chụp mấy tấm ảnh, ừm, không cẩn thận cũng chụp cả anh —— anh yên tâm, tôi sẽ không chia sẻ linh tinh. Ảnh đều rất đẹp, tôi gửi cho anh, anh cũng giữ mấy tấm nha?” cô gái nói.

Tình huống thế này không phải xảy ra lần đầu, cậu từng hỏi Thẩm Trình, Thẩm Trình để cậu tự quyết định, Tri Nhạc rất thích những tấm ảnh đó nên bình thường đều gật đầu.

“Vậy, anh đẹp trai, thêm WeChat đi.”

Một lát sau, cô nàng vui vẻ ôm điện thoại rời đi.

Sau vài lần như vậy, điện thoại của Tri Nhạc bắt đầu trở nên bận rộn.

“Sao các cô ấy, còn nhiều lời, hơn em thế nhỉ?”

Tri Nhạc tải từng tấm ảnh về, lưu vào album, nhưng mà cuộc đối thoại với bên kia vẫn không kết thúc, Tri Nhạc là người rất hiểu lễ phép, không thể làm như không thấy mà mặc kệ, cho nên lúc nào cũng phải ôm điện thoại, trả lời mấy cô nàng.

Thẩm Trình thờ ơ lạnh nhạt nhiều ngày, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua, thấy đối phương mời Tri Nhạc cùng đi xem phim, cuối cùng cũng không chịu được phải mở miệng: “Cậu muốn đi?”

Tri Nhạc lắc đầu, trên mặt lộ vẻ buồn rầu.

Tất nhiên là cậu không muốn đi cùng người lạ, cũng đã nói rõ là không đi rồi, nhưng cô nàng vẫn cứ hẹn cậu, ngoài xem phim ra thì còn mời đi ăn, mời ra ngoài đi chơi, chuyện này khiến cậu không biết nên đáp lại thế nào. Cứ từ chối người ta mãi cũng không hay lắm.

“Sao mấy cô ấy cứ như vậy thế nhỉ.” Tri Nhạc chán nản nói.

Vừa lúc chị Lưu đưa một đĩa trái cây tới, nghe thấy lời này, chị thuận miệng nói: “Tiểu Giang tiên sinh nổi tiếng ghê, có nhiều cô nàng tiếp cận đến vậy cơ mà.”

Chị Lưu cũng không thấy bất ngờ, bản thân ngoại hình của Tri Nhạc đã khiến người ta lóa mắt rồi, tính cách lại tốt, dù là ai thì cũng luôn ôn hòa, ánh mắt sạch sẽ, dù không biết tình huống cụ thể của cậu, không muốn yêu đương kết hôn với cậu thì mọi người cũng sẵn lòng kết bạn với cậu hoặc coi cậu như em trai.

Chị Lưu nhìn Thẩm Trình, cười ha hả, xoay người rời đi.

Tiếp cận? Tri Nhạc vẫn hiểu ý nghĩa của từ này nha.

Tri Nhạc a một tiếng, như cuối cùng cũng hiểu, “Là như vậy à.” Cậu cười rộ lên.

||||| Truyện đề cử: Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra! |||||

Thẩm Trình nhàn nhạt hỏi: “Rất đắc ý?”

Tri Nhạc vội mím môi, “Đâu có đâu.” Dù là lúc nào thì ta cũng không nên đắc ý kiêu ngạo, trong sách đã nói rồi.

Thẩm Trình: “Rất vui vẻ?”

Tri Nhạc vội lắc đầu, rồi lại không thể trái lương tâm, cuối cùng vẫn thẳng thắn thành khẩn gật đầu. Thích nên mới tiếp cận, được thích vẫn tốt hơn bị ghét, cậu vẫn thấy vui vui.

Tri Nhạc cười hi hi, khóe môi cong hơi lên đắc ý: “Trước kia em, chính là, chàng trai đẹp nhất ở chỗ em đó.”

Thẩm Trình mặt vô cảm: “Bây giờ cậu là chàng trai đẹp nhất khu phố kia rồi.”

Tri Nhạc cũng không nghe ra mình bị châm chọc, vội xua tay: “Cái đấy, không dám nhận.”

Thẩm Trình nhướng mày, không hiểu sao, Tri Nhạc cảm thấy hình như Thẩm Trình không vui lắm, cũng không rõ chỗ nào, nhưng ánh mắt hắn có vẻ hơi lạnh.

“Về sau, sẽ không thêm WeChat nữa.” Tri Nhạc nghĩ một lúc, nói.

Thẩm Trình: “Không phải rất vui vẻ sao?”

“Nhưng em, lại không thích mấy cô ấy.” Tri Nhạc nói: “Ừm, không thêm nữa.

Thẩm Trình không tỏ ý kiến.

Tri Nhạc nói là làm, nói được thì làm được.

Khi lại có người xin phương thức liên lạc, Tri Nhạc liền xua tay, từ chối.



“Ôi chà, anh đẹp trai, đừng như vậy chứ, như thế tôi hơi mất mặt đó.” Cô gái vẫn chưa hết hy vọng.

Tri Nhạc ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi có người rồi.”

Cô gái ngẩn ra, chợt hiểu: “Anh nói, anh có người mình thích rồi hả?”

Thời tiết ấm dần lên, trên má Tri Nhạc hiện vệt đỏ ửng, tuy Thẩm Trình nói họ không phải đối tượng của nhau, nhưng trong lòng Tri Nhạc, hắn vẫn được coi là đối tượng, câu hỏi của cô gái khiến Tri Nhạc không biết nên trả lời thế nào, chỉ mờ mịt à một tiếng.

Cô gái thở dài đầy tiếc hận, cất điện thoại đi, bỗng nhiên nói thêm: “Người anh nói có phải anh kia không?” cô gái nâng cằm, nhìn về phía cầu thang: “Chính là cái người mà anh cứ quay đầu lại nhìn, mà anh ta vẫn luôn nhìn anh ấy.”

Tri Nhạc nhìn theo ánh mắt của cô nàng, thấy giữa cầu thang đầy người, Thẩm Trình ngồi một mình, đang nhìn về phía họ, hình như mày hơi nhíu lại.

Thẩm Trình mặc áo sơ mi trắng, ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt lạnh nhạt, mấy ngày nay, thỉnh thoảng hắn sẽ xuất hiện ở đây, rất khó để người khác không chú ý tới.

“Đã sớm đã thấy không đúng rồi, quả nhiên là thế,” cô gái cười nói: “Anh ấy rất đẹp trai, cũng rất quan tâm đến cậu, hai người rất xứng đôi nha, vậy chúc phúc cho hai người.”

Cô gái không quấy rầy nữa, vuốt ve cún con, xoay người rời đi.

Tri Nhạc quay đầu lại nhìn Thẩm Trình, mỗi lần quay đầu lại đều có thể bắt gặp ánh mắt của Thẩm Trình. Tri Nhạc nhìn Thẩm Trĩnh, cũng cảm thấy Thẩm Trình rất đẹp trai, bèn không khỏi cười rộ lên.

“Em sẽ xóa hết, kết bạn với mấy cô ấy.” Tri Nhạc nói với Thẩm Trình, cũng đưa

điện thoại cho Thẩm Trình xem.

Thẩm Trình ngước mắt, nhìn Tri Nhạc: “Sao lại xóa.”

Tri Nhạc trả lời, “Chà, hơi phiền.” Nói xong cậu còn khẽ nhăn mũi, giống như đang hỏi ‘anh hiểu chưa’.

Thẩm Trình không rõ Tri Nhạc nói phiền vì phải trả lời tin nhắn liên tục phiền, hay không biết phải từ chối lời mời như thế nào phiền, hắn hỏi một câu khác: “Cậu định hủy như thế nào?”

Tri Nhạc đáp: “Em sẽ nói với mấy cô ấy, ‘tôi có người rồi, xin lỗi.’ sau đó thì, hủy kết bạn.”

Thẩm Trình:……

Chợt Tri Nhạc có chút mê mang: “Không, không đúng ạ?”

Thẩm Trình mặt không biểu tình: “Không có gì.”

Tri Nhạc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi.”

Thẩm Trình: “Ừ.”

Tri Nhạc: “Ừm!”

Xử lý xong chuyện này, rất nhanh Tri Nhạc đãvứt nó ra sau đầu, Thẩm Trình cũng không đề cập đến nó nữa. Ngày hôm sau trời đổ mưa tí tách, Tri Nhạc không ra ngoài nữa.

Thẩm Trình tan tầm về nhà, lái xe thêm một vòng, đến tiệm trà sữa, mặc một bộ tây trang giày da xuống xếp hàng, mua một cốc trà sữa mang về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.