Một lát sau, trong phòng nghỉ của trại nuôi ngựa. 
Thẩm Trình nửa đỡ nửa ôm Tri Nhạc, đưa cậu về phòng nghỉ. Bên ngoài, cuối cùng huấn luyện viên dạy cưỡi ngựa cũng khống chế được ngựa con vừa chạy như điên, dắt nó về chuồng ngựa. Người phụ trách của câu lạc bộ và bác sĩ vội chạy tới kiểm tra cho Thẩm Trình và Tri Nhạc. 
May mắn Tri Nhạc không bị thương ở đâu. 
Cánh tay trái của Thẩm Trình thì lại bị bầm, cũng may là không bị gãy xương, khuỷu tay bị trầy da, máu me be bét. 
Bác sĩ lần lượt rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc, băng bó. Người phụ trách và nhóm quản lý cũng tới, họ đứng cạnh lo lắng không ngừng. Sắc mặt Tần Việt không tốt lắm, câu lạc bộ này là hắn đề cử cho Thẩm Trình, ai ngờ lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. 
Người phụ trách thành khẩn xin lỗi, cũng tỏ vẻ nhất định sẽ xử phạt nhân viên liên quan và con ngựa con kia, sau này nhất định sẽ siết chặt việc quản lý và huấn luyện. 
Sắc mặt Thẩm Trình trầm như nước, ánh mắt lạnh băng, vẻ mặt hắn không có vẻ gì nhưng rõ ràng hắn đang giận. Ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Tri Nhạc, Tri Nhạc không bị thương nhưng đã bị dọa cho hốt hoảng, đến tận bây giờ, tay cậu vẫn khẽ run rẩy. 
Nghe người phụ trách nói, Tri Nhạc lấy lại tinh thần, cậu chợt ngẩng đầu. 
“Đừng phạt bọn họ, không phải bọn họ, sai.” Tri Nhạc nhanh chóng nhìn người phụ trách một cái rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/3266813/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.