“Ha ha ha ha ha ha ha ha……” 
Trong văn phòng Thẩm Trình, Tần Việt đọc tin nhắn Phương Mộc gửi tới, cười như điên. 
“Không phải chứ, cậu, Thẩm tổng, Thẩm nhị thiếu, lão Thẩm, thế mà cậu lại là…!” 
Tần Việt chỉ vào Thẩm Trình, vẻ mặt không thể tin nổi. Tuy giữa người yêu với nhau cũng không phân chia quá rõ ràng trên công dưới thụ vân vân, cũng không tồn tại sự phân chia bên mạnh bên yếu, nhưng dù thế nào đi nữa, tổng giám đốc cao lớn anh tuấn, lạnh lùng bá đạo và nhóc ngốc đẹp trai, hồn nhiên, đáng yêu, vừa nhìn đã hiểu phân chia “thân phận” như thế nào rồi. Bây giờ lại nói kết quả là trái ngược?! 
Quả thực là khó tin như sét đánh giữa trời quang! 
Tần Việt thoáng tưởng tượng mấy hình ảnh không hài hòa lắm, thật sự không tưởng tượng nổi bộ dáng ứ ừ của hai người này, chỉ có thể cười gập cả người. 
Sau khi Thẩm Trình hiểu được toàn bộ nội dung, sắc mặt hắn trầm như nước. 
“Thẩm nhị thiếu, đây không phải sự thật đâu, nhỉ?” 
“Đi ra ngoài.” Thẩm Trình lạnh lùng đuổi khách. 
“Đừng giận mà, chuyện vui thế này, không tận hưởng thêm chút thì tiếc lắm.” Tần Việt cười hề hề đê tiện, sao mà cứ thế rời đi được, hơn nữa gã còn nhạy bén bắt được thông tin có ích: “Nói vậy thì, ít nhất bây giờ hai người đang ngủ chung hả?” 
Vẻ mặt Thẩm Trình bình tĩnh, ngón tay thon dài lật tài liệu, xẹt xẹt xẹt. 
“Chậc chậc chậc, Thẩm nhị thiếu của chúng ta đúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/3266800/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.