“Anh, thân thể của anh, không ổn lắm đâu.” 
Ai cũng không ngờ được là, Tri Nhạc bị mưa xối lâu thì lại hoàn toàn không sao, mà Thẩm Trình tự xưng có thân thể khỏe mạnh lại dính bệnh, kết quả là bị Tri Nhạc vô tội mà vô tình cười nhạo. 
Thẩm Trình nằm trên giường, mặt vô cảm, trầm mặc không nói gì. 
“Không phải sốt virus, không nghiêm trọng, hạ sốt là không sao nữa.” Bác sĩ tư nhân đo nhiệt độ cho Thẩm Trình, cười nói. 
Vị bác sĩ tư nhân này là do hôm qua Thẩm Trình sợ Tri Nhạc bị ốm nên gọi tới, sắp xếp cho ông ngủ lại trong phòng cho khách để gọi tới lúc cần thiết, nhưng không ngờ cuối cùng lại dùng cho mình. 
Thẩm Trình bình tĩnh gật đầu, nói cảm ơn. 
Đã sang ngày mới, bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý xong thì rời đi. Chị Lưu lấy thuốc theo lời dặn của bác sĩ, rót nước rồi cũng rời khỏi phòng ngủ. 
Thẩm Trình uống thuốc hạ sốt, nằm một lát, ngoài cửa sổ chim ca líu lo, ánh mặt trời chói chang. Thẩm Trình đang định rời giường. 
“Không được.” 
Tri Nhạc ngồi bên mép giường, lập tức đè Thẩm Trình lại. 
Thẩm Trình nhướng mày nhìn Tri Nhạc. 
“Anh còn chưa hạ sốt đâu.” Tri Nhạc nghiêm túc nói: “Bị ốm, phải nằm.” 
Chuyện hôm qua đã sớm bị Tri Nhạc vứt ra sau đầu rồi, chỉ nhớ ăn chứ không nhớ đánh, chuyện này gần như không để lại bóng ma gì, hoặc là cậu đã tự lọc bỏ nó, mặt trời mọc, đêm tối rút đi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/3266797/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.