“Rốt cuộc là làm sao? Nói rõ ràng cẩn thận xem nào.” Chu Huy bám sát phía sau. Anh tiện đường về nhà nên đi nhờ một đoạn, không ngờ nửa đường lại nhảy ra việc này.
Lần này Tiểu Lưu không dám giấu giếm gì nữa, kể rõ sự thật từ đầu đến cuối. Khi nói đến đoạn vào cửa hàng điện thoại thì đúng là không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi Thẩm Trình xuống xe thì nhanh chóng quét mắt nhìn cửa ra vào một lượt, sau đó đi vào trong quảng trường, hai mắt hắn sắc bén như điện, vừa đi vừa quan sát mọi góc, vừa nghe Tiểu Lưu kể. Tiểu Lưu nói xong, Thẩm Trình quét mắt nhìn anh ta một cách lạnh lùng.
Tiểu Lưu vốn đã đang toát mồ hôi mướt mải, sau cái liếc mắt này thì cả người toàn mồ hôi lạnh.
Chu Huy lấy ngón tay chỉ chỉ Tiểu Lưu, ý bảo cậu tự đi cầu nguyện đi, có thể thuận lợi tìm được người thì được, nếu không tìm thấy… Lúc nhận được điện thoại của Tiểu Lưu, Chu Huy đang ngồi trên ghế phó lái, cảm giác bầu không khí là lạ nên quay đầu nhìn ra sau, anh tận mắt thấy sắc mặt Thẩm Trình biến đối lớn, nháy mắt ánh mắt trở nên lạnh thấu xương như băng.
Dáng vẻ kia, so với lần hắn đánh A Kiện tơi bời còn khủng bố và khiến người ta bất an hơn
Chu Huy cảm thấy lúc này Thẩm Trình rất muốn đánh người, hoặc lập tức cho Tiểu Lưu cút luôn, nhưng hiển nhiên trước mắt thì tìm người quan trọng hơn, hắn không rảnh bận tâm đến những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/3266742/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.