Khi ánh chiều tà sắp khuất dạng, Lạc Vũ về tới viện nghiên cứu. 
Đan Hi Thanh ra khỏi thang máy thì thấy Lạc Vũ đang khom lưng chống tay lên gối thở dốc, tóc nhỏ nước, trên người ướt đẫm. 
“Chị Đan.” Lạc Vũ ngẩng đầu cười với cô, khóe mắt cong cong, không hề chật vật chút nào. Cậu kéo dây thừng trong tay, thứ phía sau hiện ra. Vật kia không nhỏ chút nào, để trong một cái bao tải màu xanh, bên ngoài buộc dây thừng, Đan Hi Thanh không nhìn ra đó là gì. 
“Mang lên xem đi chị.” Lạc Vũ cố sức kéo bao tải vào thang máy, đưa dây thừng cho Đan Hi Thanh như tranh công. 
Đan Hi Thanh nhận dây thừng, thấy thứ kia cựa quậy, trong lòng ngỡ ngàng. 
“…… Tang thi biến dị?” Đan Hi Thanh cau mày lại, không tin nổi mà nhìn Lạc Vũ, “Cậu bắt à?” 
“Em đã đồng ý với chỉ huy Trình rồi mà, phải cho ông ấy thấy thành quả chứ.” Lạc Vũ lau nước mưa trên mặt, “Tay của con tang thi này khác với lũ lúc trước, em nghĩ nghiên cứu sự biến dị của nó sẽ có ích đối với viện nghiên cứu.” 
Hai người đi vào phòng thí nghiệm, gai nghiên cứu viên khác cũng đi theo. Rất nhanh bao tải bên ngoài đã bị lột đi, nhìn thấy tang thi biến dị đáng sợ bên trong, cái tay đang cởi dây thừng của nghiên cứu viên khựng lại. Đôi mắt của nó khảm trên khuôn mặt không có lớp da đảo láo liên, hiển nhiên nó còn sống. 
Lạc Vũ an ủi: “Đừng sợ, tôi đã phế tứ chi của nó rồi.” Đan Hi Thanh vẻ mặt phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/267692/chuong-16.html