Phía sau cánh cửa gỗ sơn đỏ cao cấp là một người đàn ông mặc quân trang, ông giống hệt người Lạc Vũ từng thấy trên màn hình lớn.
Lạc Vũ liếc nhìn Trình Xuân Sinh, sau đó ánh mắt chuyển từ thân hình cường tráng của ông qua hai người khác trong phòng, họ ngồi trên ghế sofa, mặt xám xịt nom như vừa trải qua một kiếp nạn nào đó.
“Chuyện gì?” Trình Xuân Sinh mở miệng hỏi, có chút không kiên nhẫn, nhưng bất ngờ thay lại không ra lệnh xử bắn Đan Hi Thanh vừa la lối om sòm.
“Chuyện quan trọng,” Đan Hi Thanh kéo theo Lạc Vũ chen vào trong phòng rồi trở tay đóng cửa lại, cô nhìn hai vị khách với ý xin lỗi, “Xin lỗi, tôi thực sự có việc gấp, bình thường nhân viên nghiên cứu khu Đông chúng tôi không lỗ mãng như vậy đâu.”
Nghe thấy cô bảo là nhân viên nghiên cứu, một vị khách đeo kính lau mồ hôi trên tay vào áo rồi bắt tay với Đan Hi Thanh, ông nói: “Chào cô, chúng tôi là nhân viên nghiên cứu đến từ trụ sở chính.”
Lạc Vũ đứng sau lưng Đan Hi Thanh quan sát hai nhân viên nghiên cứu nọ, trong lòng có chút bất an.
Trình Xuân Sinh đứng sau lưng cậu, lặng yên như một con báo. Lạc Vũ quay đầu nhẹ giọng hỏi ông: “Trụ sở chính xảy ra chuyện gì ạ?”
“Trụ sở chính thất thủ rồi.” Trình Xuân Sinh bình tĩnh đáp, “Một số kẻ nhiễm bệnh với hình thái trước giờ chưa từng thấy đã tập kích thành phố ngầm, thương vong vô số. Hai vị này chạy tới đây để đưa tài liệu nghiên cứu cho chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hon-moi/267681/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.