Nhiếp Bất Phàm mơ mơ màng màng, cảm giác thân thể mình tựa hồ như đang lay động không ngừng, hạ thân liện tục bị một vật cứng rắn xâm nhập, bên tai còn truyền đến những tiếng ‘bành bạch’ rõ rệt.
Hắn mở bừng hai mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt tràn đầy dục vọng kia của Vệ Địch phóng đại ngay trước mắt.
“Ngươi…” Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị thế công mãnh liệt của người kia chặt đứt.
Nhiếp Bất Phàm với tay níu lấy mấy tấm thảm trải bên dưới, gắng sức cố định thân mình, ánh mắt đảo khắp xung quanh, phát hiện nơi đây là một gian phòng xa lạ, diện tích không lớn, từ trên xuống dưới đều được làm bằng gỗ, mặt sàn còn có cảm giác đong đưa nhè nhẹ, giống như một khoang trên con thuyền nào đó.
“Ngươi tỉnh?” Vệ Địch dừng lại động tác, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhiếp Bất Phàm, đôi mắt ưng sắc bén mang theo dục hỏa cùng tức giận.
Tức giận?Người nên nổi nóng là ta mới đúng chứ?Nhiếp Bất Phàm cũng không đặc biệt chú ý đến tư thế ái muội của hai người hiện tại, chỉ hỏi, “Đây là nơi nào?Ta tại sao lại ở chỗ này?”
Hắn vốn dĩ đang xem bọn thị vệ dập lửa, sau đó bất chợt thấy vùng gáy tê rần, tiếp đó chuyện gì cũng không hay biết, khi tỉnh lại đã ở trong tình trạng này.
“Là ta mang ngươi tới. ” Vệ Địch nói một cách đương nhiên, “Bây giờ đang trên đường hồi kinh. ”
“Kinh thành?” Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, “Muốn mang ta tới kinh thành làm cái gì?Ta không đi. ”
“Hừ, chuyện này cũng không phải do ngươi tự quyết định. ” Vệ Địch đáy mắt bắn ra quang mang sắc bén.
Nhiếp Bất Phàm thẳng tay lấy cái gối úp vào mặt đối phương, thuận tay bồi thêm hai quyền, sau đó bắt đầu giãy dụa.
Vệ Định nổi nóng vung tay xé nát cái gối, khống chế hai tay hắn, dùng sức thúc mạnh vào.
“A!” Nhiếp Bất Phàm gập chân, đạp thẳng lên mặt Vệ Địch.
“Im miệng!” Vệ Địch gầm lền. Hắn gào tới bung cổ như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người trên thuyền đều nghe thấy.
“Ta không im!” Nhiếp Bất Phàm oán giận nói, “Ta muốn tất cả mọi người chứng kiến bộ mặt ác ôn của Vệ Địch ngươi!”
Vệ Địch cười lạnh một tiếng, một ngón tay nhanh nhẹn điểm xuống, thanh âm của Nhiếp Bất Phàm bất chợt im bặt, chỉ có hai con ngươi của hắn vẫn không ngừng chuyển động như đang nhảy múa.
Cư nhiên lại bị điểm á huyệt!Nhiếp Bất Phàm còn tưởng rằng loại công phu vớ vẩn này vốn dĩ không tồn tại, bởi vì những người khác ở Kê Oa thôn cho tới bây giờ cũng chưa từng sử dụng với hắn.
“Đêm đó ngươi ôn nhuận hơn nhiều. ” Vệ Địch cảm thán.
Ôn nhuận cái đầu người, bản trưởng thôn đêm đó bị cho uống xuân dược!Nhiếp Bất Phàm dùng ánh mắt âm thầm kháng nghị.
Vệ Địch dường như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, tay nắm chặt khớp hàm đối phương, nói, “Tên khốn ngươi trong miệng toàn lời giả dối. Là ai nói mình ‘thân mang quái bệnh, suốt đời không thể thành thân, mỗi lần sinh hoạt vợ chồng sẽ giảm mất mấy năm tuổi thọ’?”
Nhiếp Bất Phàm hừ một tiếng, không thèm để ý tới hắn.
Vệ Địch một mặt động thân, một mặt tiếp tục nói, “Ta còn thực sự cho rằng ngươi luôn giữ mình trong sạch, nhưng kết quả ngươi sớm đã cùng người khác tư thông. ”
Nhiếp Bất Phàm không hề lộ vẻ chột dạ khi bị người bắt gian, ngược lại nhìn thẳng vào mắt Vệ Địch.
Vệ Địch lại nói, “Nhưng cũng không sao, từ nay về sau ta sẽ không để cho ngươi cơ hội cùng nam nhân khác phiên vân phúc vũ nữa. ”
Nhiếp Bất Phàm trầm mặc một hồi, đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn lại gần một chút.
“Làm gì?” Vệ Địch nhướn mày.
Nhiếp Bất Phàm không thể nói chuyện, chỉ tiếp tục ngoắc tay.
Vệ Địch hoài nghi mà cúi đầu xuống.
Nhiếp Bất Phàm ngóc cổ, hung hăng cắn một cái lên mũi Vệ Địch.
“A!” Về Địch kêu đau một tiếng, khi thoát ra được thì trên cái mũi đã xuất hiện hai dấu răng đặc biệt rõ ràng, lại còn hơi hồng hồng, tựa như mọc mấy nốt mụn, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của hắn lúc này vì thế có thêm vài phần hài hước.
Nhiếp Bất Phàm há miệng cười to, trong cổ họng theo đó phát ra mấy thanh âm ‘càng cạc’ vô cùng quái dị, một chân còn không ngừng đắc ý mà khua múa trên không trung.
Vệ Địch tức giận không kiềm chế được, đè chặt hắn xuống, sau đó lại là một phen mãnh liệt công kích.
Con thú hoang thích giơ nạnh múa vuốt này, không làm cho hắn biết phục tùng là không được!
Đối mặt với thế công của Vệ Địch, Nhiếp Bất Phàm chỉ biết đong đưa mãnh liệt như trong cuồng phong bão táp, thần trí mỗi lúc một mơ hồ, cảm giác như thân thể cũng không còn là của mình nữa.
Chẳng biết vào lúc nào, á huyệt của hắn được giải khai, dựa theo từng tiết tấu ra vào của Vệ Địch mà phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng mê người.
Tiếng thở dốc ồ ồ của Vệ Địch tràn vào trong tai hắn, đôi môi ấm nóng không ngừng lướt trên cánh tay hắn lưu lại từng vệt dấu hôn mờ nhạt.
Nhiếp Bất Phàm giữa lúc thần trí mơ hồ lơ đãng nhìn thoáng qua khuôn mặt gần trong gang tấc của người kia, nhịn không được lại khúc khích cười một tiếng, cả bầu không khí kiều mị bị một tiếng cười này của hắn đánh tan.
Vệ Địch đen mặt, mũi lại bắt đầu ẩn ẩn đau. Nhìn tên hỗn đản không hề biết điều đang ở dưới thân mình đây, hắn không khỏi nảy sinh một cảm giác vô lực.
Nhận thức ban đầu của hắn với người này có phải đã sai lệch quá nghiêm trọng rồi hay không?
Khi xong việc cũng là lúc hoàng hôn buông xuống.
Vệ Địch tắm rửa xong, đứng nhìn chòng chọc vào cái gương. Mũi đã bắt đầu đen đen, mà dấu răng vẫn còn nguyên không mất.
Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng thấy chính mình buồn cười đến như vậy, thật sự không cách nào trưng khuôn mặt này đi ra bên ngoài. Hơn nữa vừa rồi Nhiếp Bất Phàm kêu gào một trận đến tê tâm liệt phế, chỉ e tất cả mọi người trên thuyền đều cho rằng hắn cầm thú biết bao. Trên thực tế, hắn quả thực có làm hơi quá một chút, cao trào đã nhiều lần, nhưng có người cho dù tinh bì lực tẫn vẫn là cố tình liều chết chống trả.
Nhiếp Bất Phàm cười đến vô tâm vô tính, vắt chéo chân vênh váo nói, “Ngươi không thả ta về, ta liền không ngừng gây họa cho ngươi. ”
Vệ Địch liếc mắt nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, cái giá cho việc bắt cóc bản trưởng thôn là rất đắt. ”
“A, đắt là bao nhiêu?” Vệ Địch không cho là đúng mà hỏi lại.
Nhiếp Bất Phàm xoay người nằm dài bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy vầng dương nhuộm đỏ phía chân trời, xa xa một con chim Ưng đang oai hùng chao liệng giữa trời xanh.
Hắn thản nhiên nói, “Sau này ngươi sẽ biết. ”
Chiếc thuyền Nhiếp Bất Phàm đang ngồi xem ra là một chiếc thuyền tư, trang trí có chút xa hoa, lộng lẫy. Trên thuyền đồ ăn thức uống dự trữ rất nhiều, còn có trù sư chuyên nghiệp và người hầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày.
Nhiếp Bất Phàm đứng ở trên boong thuyền nhìn xuống, hai bên bờ núi non trùng điệp nhấp nhô, nước sông trong trẻo, gió thổi nhẹ nhàng, thổi đến mức lòng người cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nếu như đám người và chúng gà Kê Oa thôn đang ở cạnh hắn, vậy chẳng khác nào một chuyến du lịch không tồi, đáng tiếc đứng cạnh hắn lúc này lại chính là Vệ Địch đang cầm quạt che mặt.
Một đường thuận buồm xuôi gió, thuyền chỉ ba ngày sau đã cập bến.
Nhiếp Bất Phàm theo đám người Vệ Địch đi vào một tòa thành sầm uất – Cẩm Nguyên.
Đoàn người tìm một khách điếm để dừng chân.
Vệ Địch và Nhiếp Bất Phàm cùng ở một phòng. Đám người hầu đi theo trong lòng đã sớm có những nhận thức rõ ràng về mối quan hệ của bọn họ, cũng không lộ ra bất cứ vẻ dị thường gì.
Vào phòng, Vệ Địch đóng cửa lại, lập tức ôm lấy Nhiếp Bất Phàm, bắt đầu sờ tới sờ lui trên người đối phương.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhiếp Bất Phàm cả giận nói, “Sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngươi có phải muốn đi tìm bất mãn hay không?”
Vệ Địch không để ý tới phản ứng của hắn, lần mò sờ soạng lấy đi túi tiền bên hông hắn, còn có vàng lá trong tay áo, ngọc bội trên đai lưng, thận chí còn định lột giày hắn ra kiểm tra.
Nhiếp Bất Phàm tức khắc ngồi xuống ôm chân, liều chết không chịu, nói, “Ngươi là ăn cướp à!Vì sao lục soát đồ của ta?”
“Đồ của ngươi tạm thời do ta bảo quản, tránh cho ngươi lại trốn đi. ” Vệ Địch không hề đổi ý, tiếp tục kéo giày của hắn lôi ra.
“Vật ngươi lấy giày của ta làm cái gì?Nó vô tội. ”
“Hừ. ” Vệ Địch hừ một tiếng, “Đừng cho là ta không biết, mất ngày nay ngươi lấy từ trên người ta không ít ngân phiếu. ”
“Ngươi nói cái gì?Ta đây là người chính trực thiện lương, như thế nào lại lấy ngân phiếu của ngươi?” Nhiếp Bất Phàm không hề biết xấu hổ mà phản bác lại.
“Vậy bỏ tay ra, cho ta kiểm tra. ”
“Ngươi nói kiểm tra thì ta liền cho ngươi kiểm tra sao?Ta không thể không có nguyên tắc như vậy. ”
Vệ Địch ánh mắt nghiêm nghị, đột nhiên ôm ngang người tên kia, ném lên trên giường, bắt lấy một chân hắn, tiện tay cởi giày.
“A–” Nhiếp Bất Phàm phát ra tiếng kêu còn thảm thiết thê lương hơn cả lúc ân ái.
Hắn thà chết chứ không chịu buông cái chân đi giày kia, ngẩng đầu gào thét, “Ta – bị – hôi – chân!”
Vệ Địch bị một câu này của hắn làm cho chấn động, khóe miệng co rút, mà bả vai cũng run rẩy rất khẽ.
Một lúc lâu sau, Vệ minh chủ mới khôi phục lại uy phong ban đầu, lần nữa áp sát hắn.
Nhiếp Bất Phàm giống như con cừu nhỏ sắp bị chà đạp, thụt lui vào một góc giường, hai mắt long lanh mà nhìn Vệ Địch.
Vệ Địch nhìn hắn mà tâm tình vui vẻ, thế nhưng biểu tình lại càng tỏ ra hung hãn, từng bước từng bước lại gần.
Bất ngờ, Nhiếp Bất Phàm tiện tay vớ lấy cái gối ném về phía người kia, thừa dịp hắn vung tay đỡ đòn liền nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy vọt qua người hắn.
Nhưng là, Vệ Địch vươn tay một cái đã tóm được tên kia trở lại.
Nhiếp Bất Phàm nhấc chân đạp về phía chân đối phương, Vệ Địch dễ dàng tránh được nhưng lại để người trong ngực chạy thoát ra ngoài.
Bất quá tay Nhiếp Bất Phàm vừa chạm vào cánh cửa, Vệ Địch đã nhanh lẹ lắc mình một cái, tóm lấy thân thể người kia, dùng sức đè chặt hắn lên cánh cửa, trầm thấp nói, “Chơi đủ chưa?”
Nhiếp Bất Phàm hai gò má ửng hồng, ánh mắt sáng quách, lộ ra vẻ mặt hăng hái không hề chịu thua.
Vệ Địch hạ mi, cúi xuống hôn lên môi hắn, đầu lưỡi mạnh mẽ tách mở hai cánh môi đối phương, bá đạo mà xâm nhập.
“Đừng…” Nhiếp Bất Phàm hít thở không thông, muốn dùng lưỡi đẩy lưỡi người kia ra nhưng lại càng bị mút chặt hơn, dây dưa quấn quýt.
Con ngươi sâu thẳm của Vệ Địch dần nhiễm tình sắc. Hắn vốn là người có dục vọng cường liệt, sau khi nếm qua hương vị của người kia liền như bị nghiện, khó lòng kiềm chế. Đã vậy, nãy giờ tên kia còn khiêu khích hắn như vậy, có thể nào nhịn xuống được?
Ngay sau đó, Vệ Địch liền nhanh chóng gạt vạt áo Nhiếp Bất Phàm ra, hạ thân cũng chặt chẽ dán lên cơ thể đối phương, tính khí thẳng tắp cọ cọ vào giữa hai chân Nhiếp Bất Phàm.
Cảm nhận được dục vọng nóng bỏng của Vệ Địch, Nhiếp Bất Phàm dựng thẳng lông măng, thừa dịp bờ môi người kia lơi lỏng liền kêu rên nói, “Minh chủ đại thúc, ngươi nếu thật sự muốn giày của ta, ta cho ngươi là được rồi, đừng kích động. ”
Vệ Địch dừng một chút, thoáng nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng khi phải từ bỏ chiếc giày yêu quý của tên kia, suýt chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng.
Người này, thật sự là… Vệ Địch lần đầu tiên cảm thấy vốn ngôn ngữ của mình quá ít ỏi.
Vệ Địch cách một lớp quần đâm đâm vài cái vào người kia như trút giận, sau đó lôi hắn đến bên giường, không chút do dự mà lột giày của hắn, từ bên trong lấy ra một xấp ngân phiếu. Đếm một lượt, không nhiều không ít, vừa vặn trùng khớp với số ngân phiếu chính mình bị mất lúc trước.
Vệ Địch nhìn Nhiếp Bất Phàm còn đang hờn hờn dỗi dỗi, thần nghĩ hẳn là trên người hắn hiện tại đã không còn đồng nào rồi.
“Ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi chuẩn bị. ” Vệ Địch giơ ngân phiếu lên, nói, “Cho nên, mấy thứ này đối với ngươi không cần thiết. ”
Nhiếp Bất Phàm lí nhí, “Đây không phải là giam giữ trá hình hay sao?”
“Như thế nào gọi là giam giữ?” Vệ Địch an ủi, “Phải nói là, ‘nuôi dưỡng’ mới đúng. ”
Có gì khác nhau?Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái.
Vệ Địch sờ sờ đầu hắn giống như đang dỗ dành sủng vật, nói, “Ngoan, chuẩn bị rồi đi dùng bữa đi. ”
“Có gì hay mà chuẩn bị. ” Nhiếp Bất Phàm gẩy gẩy mấy cọng tóc lộn xộn trên đầu, quần áo hỗn độn một mảnh, hai chân chỉ còn đi một đôi tất vải, “Ta cứ như thế này mà đi ăn cơm. ”
Vệ Địch nheo mắt lại, uy hiếp nói, “Ngươi nếu như không chỉnh trang lại cho tốt thì đừng hòng ăn cơm. ”
“Ngươi để ta đói, ta liền khỏa thân chạy khắp nơi!”
Vệ Địch trầm mặc, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, tựa hồ như muốn nhìn thấu bộ não không biết làm từ cái thứ quái dị gì của hắn.
Một lúc lâu sau, Vệ Địch mới xoay người, phất tay áo mở cửa phòng, hạ lệnh, “Lát nữa mang bữa tối vào đây!Hôm nay ta muốn dùng bữa trong phòng. ”
Nhiếp Bất Phàm ngã vật xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng âm thầm gào thét: muốn đánh chết tên kia quá!
—
Lời tác giả: Tiểu kịch–
Chúng công: “Nhiếp Bất Phàm, ngươi vì sao lại bỏ qua một công tử văn nhã tuấn mỹ vô song như Thẩm Mộ Nhiên chứ?”
Nhiếp trưởng thôn: “Tuấn mỹ vô song?Ta cảm thấy hắn giống như một con thảo nê mã (*) a. ”
Chúng công: “…”
(*)Thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của Fuck your mother, cũng là tên của một loại động vật hư cấu, tuy có hình dạng như con lạc đà nhưng lại được xếp vào loại ngựa. —
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]