Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Nhiếp Bất Phàm một đườnggào thét, bị đưa đến một căn nhà gỗ nhỏ.
“Đến rồi. ”
Lý Dực thả hắnxuống giường.
“Đây là chỗ nào. ”
Nhiếp BấtPhàm thấy mình đã rơi vào sào huyệt của tặc nhân, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Lý Dực không nói gì, chỉ imlặng nhìn hắn.
“Nhìn cái gì. ”
Nhiếp BấtPhàm thẳng lưng, kiên cường nói, “Có nhìn nữa ta cũng không theo ngươi đâu!”Đáng tiếc, giữa nơi tối lửatắt đèn thế này, bộ dáng chính khí vẻ mặt hiên ngang của hắn hoàn toàn không cóchút uy lực.
“Bất Phàm, ngươi có biết ailà nam nhân đầu tiên của ngươi không. ”
Lý Dực hỏi.
“Vương Ngũ. ”
Nhiếp Bất Phàmkhông chút do dự trả lời.
Sắc mặt Lý Dực lập tức u ámy như thứ ánh sáng mờ nhạt trong phòng.
Hắn cắn răng nói, “Ngươi hiệntại mất trí nhớ, ta thông cảm cho ngươi. ”
“Có cái gì mà thông cảm?Ngươi xác định ta mất trí nhớ. ”
Nhiếp Bất Phàm nhíu mày nói, “Ta cho rằng cáigì nên nhớ ta đều nhớ cả. ”
“Cái gì nên nhớ đều nhớ. ”
Lý Dực gầm nhẹ, “Những thứ trọng yếu ngươi đều quên!”Quên hắn, quên lần cùng hắngặp mặt, quên từng ngày từng tháng chung sống với hắn, cũng quên luôn cả tình cảmmà hắn dành cho.
Nhiếp Bất Phàm cảm giác đượctâm tư đang chấn động của đối phương, nhịn không được bước tới vỗ vai hắn, an ủi, “Không có việc gì, con người của ta không có ưu điểm nào cả, nhưng tuyệt đối làmột người biết sai liền sửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-hoa-nhiep-bat-pham/2327385/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.