An vừa đi trên đường vừa khóc, cảm giác yêu đơn phương một người quảthật rất tồi tệ. Những ngày qua khi tinh thần đã dần trở nên vui vẻ, côdường như không nhớ gì đến Bảo những tưởng như vậy tình cảm cũng sẽ dầnbiến mất. Nhưng cô đã sai, cảm giác đau đớn vẫn còn khi gặp lại anh, cóchăng là nó không còn mặn nồng như ban đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất hết, con tim này vẫn nhói đau khi nhìn thấy anh trong tay với người con gái khác.
Cô đã tự hứa với lòng là sẽ quên đi Bảo nhưng vẫn chưa thể nào làm được. Bắt đầu từ hôm nay bằng cách này hay cách khác côcũng sẽ để chuyện của Bảo và Thùy An ra khỏi cuộc sống của mình, hi vọng bản thân có thể làm được.
-Lên xe đi.
Khoa từ đâu xuấthiện chắn ngang lối đi, gương mặt nhìn An đầy nghiêm nghị. Vốn đã biếtThùy An chẳng có ý gì tốt lành nhưng mà mỗi lần khuyên An lại chẳng chịu nghe, bây giờ ai tự chuốc đau khổ vào người cơ chứ.
Chở An đếnmột nơi yên tĩnh, Khoa ngồi ngắm nhìn An buồn rười rượi mà cảm thấy đaunhói. Cậu đã lường trước thế nào cũng xảy ra chuyện nên mới đứng bênngoài chờ, nhưng vừa thấy An chạy ra cậu lại cảm thấy bực bội trongngười, bực vì sự ngốc nghếch của cô và cũng bởi vì không chịu nghe lờicậu nên mới bị như vậy.
-An thấy chưa, lần sau đừng có mà cãi Khoa nữa.
Khẽ gật đầu, An không ngước mặt lên, cũng chẳng nói năng gì làm Khoa càng bực hơn nữa.
-Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326692/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.