Vì không biết bơi nên khi ngã xuống, Anchới với múa máy lung tung làm Khoa hốt hoảng lao xuống cứu, cũng may là chỉ mới uống nước chưa bị gì nghiêm trọng nếu không chắc cậu hối hận cả đời quá.
-Khoa xin lỗi, An có sao không?
-Khoa đáng ghét, có biết người ta sợ lắm không hả?..khụ…khụ….
An khóc nấc lên nghẹn ngào làm Khoa cảm thấy hối hận vì hành động dại dột của mình vừa rồi. Cậu ôm lấy An dỗ dành.
-Khoa sai rồi, nín đi Khoa thương
-Không sao là tốt rồi, lần sau đừng có nghịch dại nữa nha con. Lau khô cho con bé rồi thay quần áo ra không thôi cảm lạnh đó. Ba mẹ đi qua cậu mộtxíu.
Mẹ Khoa đưa cho Khoa cái khăn, dặn dò cẩn thận rồi hai người mới đi ra ngoài.
Khoa bế An vào trong nhà, nhẹ nhàng lấy khăn lau người cho cô.
-An thay quần áo kẻo cảm lạnh nha.
Khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời, vừa sợ lại vừa giận chuyện lúc nãy nên An cứ thút thít khóc không thèm nói chuyện với Khoa để hành hạ cậu lại cho biết, cái tội làm người ta suýt chết đuối.
-Giận Khoa hả?
-…
-Hay bây giờ Khoa nhảy xuống hồ bơi lại cho huề nha, miễn sao An hết giận là được.
-Hâm. Trời tối thế này tắm cho bệnh à?
Mắng xong quay qua thấy cái mặt biết lỗi tội nghiệp của Khoa làm An bậtcười, thế là huề. Thật ra An biết Khoa cũng chỉ hù cho vui thôi chứ làmsao dám đẩy cô xuống hồ được, chẳng qua là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326659/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.