Tối, Khoa chạy qua nhà An với tâm trạng phấn khởi chưa từng có, cậu mang theo toàn thức ăn bổ dưỡng cho An ăn tẩm bổ.
Nghe tiếng Khoa gọi, An ra mở cửa với đôi mắt mệt mỏi nhưng nhìn thấy cáimặt tèm nhem như con mèo của cậu tự nhiên An bật cười vui vẻ.
-Sáng giờ không chịu rửa mặt hay sao mà cái mặt tèm nhem thấy ghê vậy hả?
Vừa nói cô vừa lấy khăn lau cho Khoa.
-Thôi, rửa làm gì cho mệt, qua đây có gái đẹp lau cho tội gì không dơ.
-Muốn được lau suốt đời không?
-Muốn, muốn.
-Vậy đưa đây đánh cho tàn phế hai cái tay rồi có người lau mặt cho mỗi ngày à.
Khoa liếc An một cái, người gì nhìn cái mặt hiền hiền vậy mà ác khủng khiếpthế không biết. Thật ra lúc nãy là đứng chờ mua đồ ăn cho An mà người ta làm lâu quá, đợi không được Khoa lao xuống nướng phụ nên cái mặt mới dơ vậy đó.
-An đúng là đồ đáng ghét. Ăn cái này đi, toàn món An thích thôi đấy.
Bày một đống thức ăn ra, Khoa cứ liên tục gắp thức ăn cho An, người ta đang bị bệnh mà mua toàn mấy thứ dầu mỡ này làm sao có khẩu vị mà ăn chứ.
-Không ăn đâu.
-Đánh đòn cho bây giờ, muốn vừa khóc vừa ăn hả?
Khoa hăm dọa, công trình người ta phải ghé nhiều chỗ mới mua được hết đốngnày, ở đó mà nói không ăn, hay là đang muốn ăn đòn nên chê đây khôngbiết.
-Hung dữ, Khoa ăn An mới ăn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326652/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.