Tối, Khoa gọi về. Nhìn thấy đôi mắt buồn rười rượi của An qua điện thoại làm Khoa lo lắng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
-Heo yêu, có chuyện gì nói Khoa biết đi.
An chỉ lắc đầu không nói, làm sao cô có thể mở miệng ra nói là mẹ Khoa đến tìm mình chứ. Cô cảm thấy càng ngày tình yêu của hai đứa càng mong manh, tưởng tượng chỉ cần một cơn bão nhỏ có thể đánh đổ mọi thứ. Nếu bây giờ Khoa quyết tâm không buông tay thì An cũng sẽ cố níu giữ đến cùng nhưng nếu Khoa không cố gắng thì chắc tình yêu này cũng sẽ gãy đổ mà thôi.
-Anh, anh có yêu em nhiều không?
-Tất nhiên là có rồi, anh yêu em nhất trên đời.
-Vậy cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ nắm tay em cùng đi chứ?
-Nhất định là thế. Nhưng sao hôm nay em lại hỏi lạ vậy?
Khoa cảm thấy có chút gì đó không ổn, bình thường có bao giờ An lại hỏi những câu như thế này bao giờ đâu, chắc chắn là hôm nay đã có chuyện gì xảy ra nên An mới buồn như vậy.
-Anh, em yêu anh, em nhớ anh nhiều lắm, em không thể tưởng tượng được một ngày không còn anh bên cạnh, chắc em sẽ buồn đến chết mất. Vì vậy dù cho có khó khăn đến đâu anh cũng đừng rời xa em nhé.
An nói trong nước mắt, cô đang gìn giữ tình yêu của hai người bằng niềm tin chứ thật sự bản thân đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Nhìn thấy những sóng gió có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326625/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.