Cả ngày hôm đó Khoa không được đến gặp An nữa, cậu chỉ gọi điện thoại để tạm biệtAn rồi lên máy bay thôi.
Dặn dò có, an ủi có, động viên có, Khoa cố gắng giúp An mạnh mẽ hơn để không bỏ cuộc vào lúc này.
Không hiểu sao lần này Khoa đi An lại cảm thấy bất an đến thế, thôi thì cứ mặc kệ giao phó cho số phận vậy, chuyện gì đến ắt sẽ đến mà thôi.
…
Ở lại em nhé, ngày mai anh sẽ về
Anh chỉ mang nỗi nhớ em thêm xa
Mang đợi chờ, thêm dài ngắn
Anh chỉ thêm kỉ niệm là những chuyến đi
Rồi có lúc em sẽ khóc tựa vai gió, tựa bóng anh ngập ngừng trôi
Vì anh biết vắng anh phố quen rất buồn
Vắng anh em vắng một bờ vai..
Anh đâu muốn xa con phố ta đã yêu
Nơi ấy hẹn hò đôi ta chuyện trò
Nơi ấy đã từng đón đưa em từng chiều tới trường
Anh đâu muốn xa bóng dáng anh yêu thương
Đôi vai hao gầy mỏng manh tâm hồn
Anh hứa sẽ về với em như lời hứa anh từng
Xin em hãy chờ anh về.
…
Buổi chiều, đang đi lang thang một mình trên đường thì Đức xuất hiện, vẫn chỉ là mấy câu xả giao bình thường không hơn không kém.
-Dạo này thấy tâm trạng em không được tốt, có chuyện gì sao?
Đức quan tâm hỏi han nhưng An chỉ lắc đầu không nói, có những chuyện thêm một người biết cũng chẳng giải quyết được gì.
-Anh đưa em đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326615/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.