Nhờ có hai thằng bạn thân đến nhà hỏi han, An mới biết Khoa bị tai nạn. Lòng như lửa đốt, cô vội chạy đến bệnh viện thăm cậu, thầm cầu mong người yêu sẽ không sao.
Vừa mở cửa bước vào, An đau lòng khi nhìn thấy Khoa nằm đó với cái đầu băng bó trắng xóa, có lẽ lúc này người yêu cô đang rất đau đớn.
-Anh.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Khoa mở mắt ra nhìn. Giây phút nhìn thấy An, tim Khoa như ngừng đập. Cô yêu cậu như thế làm sao cậu nhẫn tâm nói những lời đau lòng kia đây. Ngay cả trong thời khắc đứng giữa sự sống và cái chết, người duy nhất khiến cậu có động lực để sống chỉ có mình cô mà thôi. Nếu như đây là trò chơi của số mệnh thì xin đừng đặt nó lên người của cô gái này, bởi cô đã từng chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Nuốt đau đớn vào trong, Khoa cố gắng dùng giọng bình thản nhất có thể.
-Sao em biết anh ở đây?
-Em nghe Thắng và Long nói. Anh có bị sao không anh? Sao lại băng trắng xóa thế này? Anh đau lắm không? Có nguy hiểm không anh?
An hỏi dồn dập làm Khoa không kiểm soát được mình mà bật cười, cậu kéo tay cô ngồi xuống giường cạnh mình.
-Em làm cái gì mà ào ào vậy hả? Anh không bị sao hết, chỉ bị ngoài da thôi.
-Băng bó quá chừng mà nói không bị sao, anh lừa em đúng không?
-Thật, anh ngồi dậy cho em coi.
Đến lúc này An mới tin lời Khoa, cô nghiêng đầu trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326581/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.