An đẩy cửa bước vào, Khoa nằm trên giường mắt nhắm nghiền, đôi lông mi còn vương lại vài giọt nước mắt. Cô đứng lặng nhìn, gương mặt cậu phảng phấn nỗi ưu tư, buồn bã đến kỳ lạ.
Rồi bất giác không kiềm nén được, An đi tới bên giường khẽ cúi xuống đặt môi mình lên môi Khoa để cả hai có thể cảm nhận tình yêu dành cho nhau nhiều như thế nào.
Khoa giật mình mở mắt, sao An lại ở đây, chẳng phải cô đã ra về rồi sao?
Nhìn cô giàn giụa nước mắt Khoa cũng muốn khóc theo, cậu đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Bốn mắt nhìn nhau đong đầy yêu thương.
Thời gian như ngừng lại, tim ngừng đập và cả thế giới chìm trong tĩnh lặng.
Muốn nói thật nhiều điều, muốn hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng không thể thốt thành lời, cảm xúc ngưng đọng khiến mọi thứ dường như câm nín.
Đến cuối cùng, khi đã cố gắng lấy lại được bình tĩnh, Khoa mới ngồi dậy, gương mặt có chút lạnh lùng.
-Sao em lại còn đến đây?
Cảm xúc trong người vỡ òa, An khóc nấc lên nghẹn ngào.
-Anh là đồ xấu xa, xấu xa nhất thế giới này, tại sao lại giấu em chứ?
Khoa không hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì, rõ ràng lúc nãy rời khỏi phòng An vẫn còn rất bình thản cơ mà, sao bây giờ lại xúc động như thế.
-Ừm, anh xấu xa lắm nên em cứ hận anh đi.
-Anh đừng như thế nữa được không? Em biết hết tất cả mọi việc rồi, chuyện anh bị bệnh ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326577/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.