-Người yêu gì mà ác ghê gớm, người ta có một tay ăn uống khó khăn vậy mà còn ngồi đó chơi game được.
Mới vừa khỏe lại chút xíu, Khoa đã bắt đầu hành hạ An. Thấy cô cứ tập trung vào cái điện thoại trước mắt không quan tâm đến mình cậu cảm thấy không được vui rồi. Đáng lẽ là phải chạy lại hỏi han quan tâm này nọ mới đúng, đằng này chẳng thèm nhìn người ta lấy một lần nữa bảo sao không bực cho được.
- Khó quá thì anh đừng ăn, mất công lại mệt nữa á.
An vẫn không rời cái màn hình điện thoại làm Khoa giận bỏ đũa xuống không thèm ăn nữa. Cái bộ dạng trẻ con làm An không nhịn được cười, cô bỏ điện thoại xuống rồi lấy hai tay bẹo má cậu.
-Em giỡn thôi, để em đút anh ăn nha.
-Anh ăn no rồi.
Biết người yêu vẫn còn giận, An kiên nhẫn năn nỉ.
-No đâu mà no, ăn đi em thương nha, người yêu em đúng là đẹp trai dễ thương nhất thế giới.
Khoa không thể không cười trước cái điệu bộ dễ thương của An, thế là huề. Hai người cứ y chang con nít, thích giận hờn vu vơ, thích quấn quýt nhau không rời.
Ở bệnh viện, cứ mỗi lần An đi học là mặt mũi Khoa buồn thiu, chẳng muốn bước đi đâu, lúc nào cũng nằm một đống trên giường đến nỗi ba mẹ cậu thấy cũng lắc đầu chào thua. Ấy thế mà mỗi lần cô đến là lại bày đủ thứ trò chọc quê, còn không là thế nào cũng giận hờn vu vơ y chang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326571/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.