-Anh chưa thấy ai ác như em luôn đó, chỉ cần thêm 30 giây nữa là lượm xác anh rồi.
Khoa thở hổn hển, nhảy có mấy phút mà mệt ơi là mệt, không hiểu sao người ta có thể nhảy múa cả tiếng đồng hồ khủng khiếp vậy không biết.
- Nhờ vậy anh mới có cơ hội tập thể dục đó, đáng lẽ phải cảm ơn em mới đúng.
An nắm tay Khoa dắt tới ghế ngồi, rồi rót nước cho cậu uống.
-Lần sau mà còn trò này nữa anh không tha cho đâu. Thôi ăn đi, mấy cái thứ này anh phải chạy mua tùm lum chỗ mới có đó.
Khoa nói gì mặc Khoa, An cứ chăm chăm vô cái điện thoại vừa xem vừa cười khúc khích làm cậu tò mò.
-Em xem gì thế?
-Người yêu em công nhận dễ thương dã man, yêu chết mất.
Cái nụ cười thỏa mãn thế kia Khoa nhìn là biết ngay vụ gì, cậu vội chạy lại giành lấy, nghĩ sao cái clip này mà phát tán chắc cậu mất hết hình tượng quá.
-Đưa cho anh mượn xem miếng đi.
-Khỏi dụ đi người.
-Anh xem xong trả liền không xóa đâu mà lo.
-Anh nói chắc chỉ có ruồi muỗi mới tin đó.
Dụ dỗ không được, Khoa chuyển sang chiêu cướp giật. Mà An cũng nhanh không kém, nhưng cái chân cà nhắc của cô thì làm sao thoát được đôi chân dài của Khoa, thế là vừa mới bước được vài bước đã bị Khoa giữ lại.
Hai người giằng co một hồi bên mép hồ, cuối cùng cả hai đều rơi xuống hồ bơi còn chiếc điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326562/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.