Đứng trên lầu nhìn xuống thấy, ba mẹ Khoa cũng chỉ biết lắc đầu cho thằng con trai của mình.
Lớn già đầu rồi mà cứ mỗi lần ở bên cạnh An là lại y chang trẻ con. Khôngbiết con bé có ma lực gì có thể khiến thằng con mình lúc nào cũng vui vẻ như thế.
- Cả ngày hôm qua vất vả rồi sao không ngủ thêm một xíu mà dậy sớm thế hai đứa?
Nghe tiếng mẹ, cả hai giật mình quay lại. An vội đẩy tay Khoa ra khỏi ngườimình nhưng khổ nỗi càng đẩy Khoa càng ôm chặt hơn mới ghê.
-Con mời ba mẹ ăn sáng ạ.
Lúc này Khoa mới chịu buông ra giúp An dọn thức ăn ra rồi còn galang kéo ghế, chăm chút cho cô từng chút một.
-Ăn thịt nhiều vô cho nó bổ nè em.
-Vợ anh nấu cái gì cũng ngon hết à.
-Thương vợ quá.
-…
Khoa cứ khen mãi làm An ngượng kinh khủng, với lại ai đời lại trước mặt mẹ chồng mà khen vợ bao gờ đâu.
Nhưng cũng may ba mẹ Khoa tâm lý, vả lại nuôi thằng con mấy chục năm cũng hiểu tính tình con trai nên chỉ mỉm cười.
-Cái thằng này, không phải chỉ biết khen vợ mà còn phải thể hiện bằng hànhđộng nữa biết chưa, đừng có suốt ngày ăn hiếp con bé là không yên với mẹ đâu.
-Chưa gì hết mẹ đã thương con dâu nhiều hơn con trai rồi hen, ứ chịu.
-Bởi vậy con đừng có nghĩ đến chuyện ăn hiếp vợ.
-Con không ăn đâu, chỉ hiếp thôi.
-….
Không khí gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326550/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.