Sáng, Khoa dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi đâu đấy rồi mới gọi An dậy.
-Dậy ăn sáng rồi còn đi dạy nè heo lười.
An mệt mỏi chui đầu ra khỏi chăn, mắt vẫn không buồn mở, miệng lẩm bẩm.
-Em mệt quá không dậy nổi.
-Sao thế? Em ốm à?
Nhìn thấy sắc mặt An không được tươi tắn như mọi ngày, Khoa lo lắng đưa tay rờ trán cô, cũng may là không sốt.
-Em mệt lắm, chắc hôm nay em xin nghỉ một ngày.
-Anh đưa em đi khám nhé?
-Không cần đâu, anh đi làm đi.
Trong người cảm thấy khó chịu, An chỉ muốn nằm một chỗ chứ không muốn bước xuống khỏi giường.
Hôm nay bên Khoa khai trương cửa hàng mới nên phải đến sớm để chuẩn bị, cậu cúi xuống hôn lên trán An rồi dặn dò.
-Em ngủ thêm xíu rồi dậy ăn sáng nha, ở nhà mệt quá thì gọi cho anh liền đó.
-Em biết rồi.
Khoa đi mà cũng không yên tâm lắm, cậu tranh thủ xong việc thật sớm để về nhà xem tình hình của An như thế nào.
Mấy ngày nay cô ăn ít hẳn, tối ngủ cũng không ngon giấc làm Khoa lo lắng không yên, không biết cô có đang mắc bệnh gì không nữa.
…
An ở nhà chuẩn bị cơm trưa đợi Khoa về, dạo này cứ mỗi sáng thức dậy là cô thấy uể oải trong người, chắc lại sắp ốm rồi đây.
-Em thấy đỡ hơn chưa?
Vừa về đến nhà Khoa đã quăng đồ xuống ghế rồi bước đến ôm eo An, cô cũng quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-em-roi-xa-anh-nua-buoc/2326546/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.